Âu Dương Trạch nghe vậy thì hơi ngơ ngẩn, còn có thể tìm như vậy nữa sao? Nhưng mà suy cho cùng vẫn là một ý tưởng mới, đáng để cân nhắc.
Âu Dương Trạch nói: “Tiểu Bạch đại sư, chúng ta có thể thử tìm xem.”
Tô Tiểu Bạch cười nói: “Không chỉ hai người chúng ta, như vậy quá chậm, thế này đi ta đi thông báo cho tiểu đội Hổ tộc và Lang tộc để họ cùng quậy cho chỗ này long trời lỡ đất lên.”
Hổ Tam Sơn nghe xong thì lập tức ngơ ngẩn, nhìn Tô Tiểu Bạch nói: “Ta không nghe lầm chứ? Ngươi vừa nói cái gì?”
Nói xong hắn còn đào đào lỗ tai.
Tô Tiểu Bạch cạn lời, cũng không trông cậy vào Hổ Tam Sơn, người này chính là một tên ngốc. Hắn nhìn Lang Phong hỏi: “Lang Phong, ngươi cảm thấy sao?”
Chân mày Lang Phong cau lại, gian nan nói: “Tô Tiểu Bạch, chuyện mắt trận trên mặt đất ngươi nắm chắc được bao nhiêu?”
Tô Tiểu Bạch nghe thấy lời này thì biết hắn tính nghe mình, vì thế dứt khoát nói: “Ta nắm chắc tám phần.”
Lang Phong gật đầu nói: “Nếu vậy thì đáng để thử một lần.”
Hổ Tam Sơn thấy Lang Phong đồng ý dễ dàng như vậy thì cạn lời nhìn hắn nói: “Ngươi xác định? Có quỷ mới biết trận pháp này lớn thế nào nếu phải xốc hết lên chẳng phải là sẽ mệt chết sao.”
Lang Phong cạn lời nhìn hắn nói: “Vậy ngươi muốn bị vây chết hay là đánh cuộc một trận để sống đi ra ngoài.”
Điều này không cần nói cũng biết nên chọn bên nào, Lang Phong cạn lời nhìn hắn nói: “Không phải ngươi định nói với ta ngươi chọn cái thứ nhất chứ.”
“Đương nhiên không phải, ta chọn cái thứ hai.”
Hổ Tam Sơn khinh thường, hắn sẽ không ngốc đến mức đi chọn cái thứ nhất đâu.
Đến lúc đó bọn họ đều chạy thoát ra ngoài, chỉ còn nhóm người bọn hắn ở trong này thì phải làm sao.
“Vậy làm việc đi.”
Tô Tiểu Bạch không muốn ở đây nói nhiều với bọn họ, Hổ Tam Sơn kêu gọi mọi người bắt đầu thể hiện ra các thần thông để tìm ra chỗ khác thường dưới lòng đất.
Đúng lúc này, một Yêu tộc kêu lên thảm thiết, âm thanh này làm mọi người sửng sốt, không ngờ còn có nguy hiểm. Hổ Tam Sơn lập tức nghe ra là tiếng Hổ tộc bọn họ, vội vàng đi đến.
Tô Tiểu Bạch với Lang Phong cũng qua xem thử, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy thiếu niên Hổ tộc đang bụm cái chân đầm đìa máu tươi, nhìn miệng vết thương giống như bị thứ gì đó cắn. Hổ Tam Sơn đi đến gần thiếu niên Hổ tộc hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên Hổ tộc lắc đầu nói: “Ta không sao, vừa rồi có thứ gì đó tập kích ta, thứ đó tốc độ rất nhanh ta không nhìn rõ.”
Tô Tiểu Bạch với Lang Phong nghe vậy liếc nhau, trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, xem ra phương hướng của bọn họ đúng rồi.
Nếu không sẽ không có thay đổi này.
Ba người truyền lời xuống, bảo tất cả mọi người cẩn thận, đừng để bị thứ gì đó trong đất làm bị thương.
Nhân tộc bên phía Tô Tiểu Bạch là yếu nhất, hắn hơi lo lắng cho họ nên đi tới bên cạnh mấy người.
Bởi vì mọi người biết trong lòng đất có thứ gì đó nên cảnh giác hơn rất nhiều. Tuy rằng cũng có thứ tiếp tục tập kích bọn họ nhưng ít thương tích hơn rất nhiều, nhưng mà thứ này tốc độ quá nhanh làm ngươi ta rất khó phòng bị.
Đám người Tô Tiểu Bạch đang đào đất đột nhiên hắn nhạy bén cảm giác được một sự nguy hiểm đang tới gần.