Nhưng mà Tô Tiểu Bạch làm như không phát hiện tiếp tục đào bới, nhưng trong lòng thầm cảnh giác. Ngay sau đó hắn dựa vào bản năng tránh đi đồng thời kiếm trên tay cũng đâm mạnh tới.
Thanh kiếm này của hắn chính là linh khí thu phục được ở trong đại điện, uy lực không tầm thường.
Tô Tiểu Bạch chỉ cảm thấy kiếm của mình chém vào vật thể gì đó cứng rắn.
Nhưng thứ vật thể kia cũng không cứng rắn bằng kiếm nên bị Tô Tiểu Bạch chém đứt.
Sau đó cảm giác nguy hiểm kia không còn, Tô Tiểu Bạch hơi thở phào.
Việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt hành động kỳ quái này của hắn cũng bị Kha Sương và Âu Dương Trạch nhìn thấy.
Hai người đi tới nhìn Tô Tiểu Bạch kinh ngạc quan tâm hỏi: “Tiểu Bạch đại sư, ngươi không sao chứ?”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu nói: “Ta không sao, để các ngươi lo lắng rồi, thứ kia đã bị tiêu diệt, chúng ta đi qua nhìn xem nó rốt cuộc là thứ gì.”
Tô Tiểu Bạch cười đùa dẫn hai người đi qua.
Mặt đất nhìn qua không khác gì lúc trước, vẫn là màu vàng, bề ngoài cũng là một mảng yên tĩnh, giống y chang lúc bị người ta xới lên.
Nếu không phải vừa rồi Tô Tiểu Bạch giao thủ với thứ kia thì có lẽ hắn cũng không tin dưới chỗ đất này có thứ gì.
Nhưng mà chuyện làm hắn kinh ngạc là hắn nhớ rõ mình đã đâm trúng.
Nhưng sao trên mặt đất lại không có thứ gì cả?
Không chỉ Tô Tiểu Bạch khó hiểu mà mấy người khác cũng nghi hoặc.
Âu Dương Trạch nhìn Tô Tiểu Bạch, ngơ ngẩn hỏi: “Tiểu Bạch đại sư, sao trên mặt đất không nhìn thấy cái gì vậy?”
Tô Tiểu Bạch mím môi, cũng không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể thản nhiên nói: “Ta đám bảo đảm lúc trước ta đã đâm trúng cái gì đó, cảm giác không thể sai được.”
Âu Dương Đạc nghe vậy mới biết là Tô Tiểu Bạch đang hiểu lầm mình, vội vàng lắc đầu nói.
“Tiểu Bạch đại sư, ngươi hiểu lầm rồi, ta không nghi ngờ ý của ngươi, mà cảm thấy dưới đất này đúng là có thứ kỳ quái gì đó.”
“Ừ, ta biết.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, hắn chỉ không biết nên nói thế nào mà thôi.
Lang Phong dừng động tác đào bới nhìn về bên này, thấy nhóm Nhân tộc đang tập trung ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch thì lập tức hiểu ra.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch hỏi: “Ngươi cũng bị thứ kia tập tích?”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, chỉ về phía đất đai, hơi ngơ ngẩn nói: “Rõ ràng ta đã làm nó bị thương, nhưng mà ở đây lại không có cái gì cả.”
“Có phải nó chạy thoát rồi không?”
Lang Phong cau mày hỏi.
…
Vừa rồi Tô Tiểu Bạch không nghĩ đến mặt này, nghe vậy thì hơi sửng sốt, cảm thấy điều này cũng không phải không thể.
Nhưng mà hiện giờ trong lòng Tô Tiểu Bạch đã có một suy đoán, hắn không quan tâm mặt đất này có thứ kia hay không trực tiếp cầm linh kiếm đâm một nhát vào trong đất.
Không phát hiện cái gì, nhưng hắn không từ bỏ tiếp tục đâm.
Mãi đến khi kiểm tra hết một lượt đất xung quanh. Mọi người nhìn bộ dạng Tô Tiểu Bạch hình như không phát hiện được gì, hơi uể oải.
Vốn nghĩ chuyện đã có tiến triển nhưng không ngờ là bọn họ vọng tưởng mà thôi.
Lang Phong thấy vậy đang định rời đi, bởi vì ở chỗ này cũng không phát hiện được gì còn không bằng đi đến chỗ đất tiếp theo.