Tô Tiểu Bạch cũng hơi thất vọng, nhưng mà hắn vẫn kiên trì thăm dò xong nơi này.
Bởi vì đối với hắn ít nhất thì nơi này cũng là một manh mối, nếu không thì không còn hy vọng gì.
Tô Tiểu Bạch lại giơ kiếm đâm xuống.
Lúc rõ ràng cảm giác đã khác, hình như thân kiếm đâm vào một thứ gì đó mềm mại.
Hắn rút kiếm ra nhìn lại không nhìn thấy gì, mày Tô Tiểu Bạch nhíu chặt, hắn giơ thanh kiếm lên đỉnh đầu.
Ánh mặt trời chiếu vào, rõ ràng trên thân kiếm có thêm thứ gì đó sáng bóng. Thứ này nhìn rất rực rỡ, rất kinh đẹp.
Lúc này Tô Tiểu Bạch mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao bọn họ không nhìn thấy thứ công kích họ, một mặt là thứ này có tốc độ nhanh, một mặt nữa quan trọng hơn là thứ này rất khó nhìn thấy bằng mắt thường. Là một yêu thú trong suốt.
Sau khi nghĩ thông suốt Tô Tiểu Bạch nở một nụ cười nhẹ nói với Âu Dương Trạch ở bên cạnh: “Ngươi có nhìn thấy cái gì không?”
Âu Dương Trạch đứng không đúng chỗ không nhìn rõ mặt phản quang kia, cho nên không hiểu lời nói của Tô Tiểu Bạch, không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.
“Cái gì?”
Nhưng mà đầu óc Âu Dương Trạch chợt lóe lên tia sáng, hỏi: “Tiểu Bạch đại sư, có phải ngươi phát hiện ra cái gì không?”
Tô Tiểu Bạch cười nói: “Ngươi rất thông minh, đúng là ta có phát hiện, ngươi đứng ở bên cạnh ta đi.”
Tuy rằng Âu Dương Trạch không hiểu ý của Tô Tiểu Bạch nhưng hắn vẫn biết chắc chắn Tô Tiểu Bạch muốn cho hắn xem cái gì đó.
…
Mà thứ kia ở chỗ mình không nhìn tới chỉ có thể tới chỗ Tô tiểu Bạch mới thấy được. Âu Dương Trạch cảm thấy thứ này rất thần bí.
Âu Dương Trạch đứng ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch, liếc mắt nhìn thấy trên thân kiếm có gì đó, kinh ngạc lên tiếng nói: “Tiểu Bạch đại sư, thứ này có phải là thứ mà ngươi vừa làm bị thương không, không ngờ lại là trong suốt.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu nói: “Thứ này ta không biết, cầm đi hỏi Lang Phong xem hắn có biết hay không.”
Âu Dương Trạch gật đầu, hiểu rõ, dù sao mặc kệ thứ này là gì, vừa nhìn đã biết là một yêu thú chỉ là không có linh khí của yêu thú.
Chắc là bọn họ sẽ biết, dù sao họ cũng là Yêu tộc.
Lang Phong còn đang liều mạng làm việc, nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đi tới tư thế rất kỳ quái…
Hắn không thu hồi thanh kiếm mà giơ kiếm đi tới, bộ dạng như vừa đánh nhau với ai. Lang Phong cau mày hỏi: “Tô Tiểu Bạch, sao ngươi lại qua đây?”
Tô Tiểu Bạch nói: “Ngươi nhìn xem thứ trên kiếm là cái gì.”
Lang Phong nghe vậy theo bản băng nhìn vào trên thân kiếm nhưng lại không phát hiện cái gì. Nhưng mà hắn cũng không ngốc, chắc là thứ này biết ẩn thân.
Hắn lập tức phun một ngọn lửa lên trên thân kiếm.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng thịt bị nướng chín, thứ ẩn thân đó cũng lộ ra bộ dáng thật.
Tô Tiểu Bạch nhìn trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng không ngờ còn có thể làm như vậy, đúng là làm ngươi ta rất kinh ngạc.
“Thứ này đúng là lợi hại nhưng chắc là sợ lửa.”
Lang Phon vừa nói ra lời này.
Thì nghe thấy Tô Tiểu Bạch nói: “Không đúng, sao thứ này lại sợ lửa được? Sợ lửa thì không thể sống ở gần núi lửa này được.”
Lời này rất có lý, Lang Phong biết mình đoán sai rồi.