Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười nghĩ người thành thật sẽ phải chịu thiệt.
Nhưng mà cũng dễ làm người ta có thiện cảm, ít nhất trong quá khức hắn sẽ không yên tâm về Hổ Tam Sơn như vậy, cảm thấy hắn là một người có thể kết giao.
Thấy Hổ Tam Sơn khinh thường Nhân tu nên hắn cũng hơi khinh thường Hổ Tam Sơn, cảm thấy người này dễ bị kích động, có hơi ngu ngốc.
Nhưng mà hiện giờ hắn không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì hắn đã thay đổi suy nghĩ với Hổ Tam Sơn.
Cảm thấy người này mặc dù không thích động não, nhưng cũng may là người thành thật, đối xử với người khác cũng rất tốt, là một bằng hữu đáng để kết giao.
Có vẻ Hổ Tam Sơn đã nhận ra ánh mắt đánh giá của Lang Phong, mở mắt nhìn về phía Lang Phong, tùy tiện nói: “Lang Phong, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, cho là ta chết rồi sao?”
Khóe miệng Lang Phong run rẩy, quay đầu quyết định không để ý tới tên ngốc này nữa.
Hổ Tam Sơn lại nuốt mất viên linh đan lúc này mới thấy dễ chịu hơn, hắn nhìn xung quanh không thấy Tô Tiểu Bạch.
Vì thế hỏi Lang Phong: “Ngươi có gặp tên tiểu tử thối Tô Tiểu Bạch không…”
“Ngươi tìm hắn làm gì?”
Lang Phong kỳ quái hỏi, người này không phải luôn khinh thường Tô Tiểu Bạch sao? Sao lại còn tìm hắn.
Hổ Tam Sơn hơi ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Dù gì hắn cũng đã cứu Hổ tộc chúng ta đúng không? Cho nên muốn cảm hơn hắn.” Cũng còn biết tri ân đồ báo, Lang Phong cười cười giọng điệu trở nên tốt hơn, nói với hắn: “Tô Tiểu Bạch đang ở chỗ Nhân tộc, ngươi qua đó sẽ nhìn thấy hắn.”
Hổ Tam Sơn gật đầu, lộ ra một nụ cười ngây ngô nói: “Cám ơn.”
Lang Phong có chút không đành lòng nhìn thẳng, nụ cười này nhìn lại càng cảm thấy ngu ngốc, làm sao đây.
Hổ Tam Sơn đi qua nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang ngồi trên mặt đất trông coi một người nam nhân, hắn cau mày, không hiểu người này đã ngã trên mặt đất rồi còn nhìn hắn làm gì.
“Tô Tiểu Bạch, đó là ai vậy?” Giọng điệu của Hổ Tam Sơn không để ý lắm, bởi vì hắn cho rằng người này rất vô dụng.
Tô Tiểu Bạch không biết Hổ Tam Sơn đột nhiên tới làm gì, nên vẫn hơi cảnh giới bởi vì theo Tô Tiểu Bạch thấy người này rất nóng nảy, còn rất kỳ lạ.
Có đôi khi không biết vì sao hắn lại muốn đánh người.
“Hắn là Âu Dương Trạch.”
Tô Tiểu Bạch không biết hắn có bí mật gì, nhưng bây giờ bọn họ vẫn là quan hệ hợp tác, Hổ Tam Sơn đã hỏi thì Tô Tiểu Bạch vẫn giữ thái độ khách khí.
“Sao cảm giác tên của người này quen quen, hình như ta đã nghe ở đâu rồi.”
Hổ Tam Sơn nghe Tô Tiểu Bạch nói vậy thì gãi đầu, nói.
Âu Dương Trạch cũng không có danh tiếng gì, Hổ Tam Sơn là người Yêu tộc chắc chắn chưa từng nghe qua, nhưng mà nếu hắn nói như vậy thì nhất định từng nghe qua rồi. Tô Tiểu Bạch suy nghĩ một lát đột nhiên nghĩ tới mình từng nói với hắn rồi, trí nhớ của Hổ Tam Sơn này là cái gì vậy? Là cá sao? Chỉ có trí nhớ bảy giây.
Lúc này Tô Tiểu Bạch vô cùng không còn gì để nói.
Hắn giải thích nghi hoặc của Hổ Tam Sơn, nói: “Là lúc trước ta nói với ngươi, hắn chính là Nhân tu đã phát hiện ra mắt trận.”
Tô Tiểu Bạch nói vậy, Hổ Tam Sơn mới phản ứng lại, bộ dạng như bừng tỉnh hiểu ra nói: “Chẳng trách ta cảm thấy rất quen, thì ra là ngươi có nhắc đến hắn, vậy tiểu tử này cũng rất lợi hại, hiện giờ hắn bị sao vậy?”
Hổ Tam Sơn biết Âu Dương Trạch có ân với mình thì thái độ cũng không còn cao ngạo, không liên quan đến chuyện của mình nữa.