Lang Phong với Hổ Tam Sơn đều gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, đã tốt hơn rồi.
Lúc này Tô Tiểu Bạch mới lộ ra nụ cười nhẹ, nói với hai người: “Nếu đã như vậy, hiện tại không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải mau chóng phá được trận pháp, lúc trước Âu Dương Trạch từng nói với ta, mắt trận chắc là nơi mà các người nhìn thấy trước đó, các ngươi còn nhớ ở đâu không?”
Hai người bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ nơi này bởi vì bọn họ không ngờ mắt trận này lại giảo hoạt như vậy.
Đã tìm được rồi, kết quả vẫn bố trí bọn họ một trận, đúng là quá mất mặt. Mặt Lang Phong nóng lên, ánh mắt Hổ Tam Sơn lóe ra một cái.
Hổ Tam Sơn lập tức nói: “Đương nhiên là nhớ rõ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, nói: “Giờ chúng ta bắt đầu công kích, các ngươi hãy nhắm mắt lại, dùng thần thức nhìn mắt trận kia.”
Lang Phong nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, cảm thấy mình rất ngốc, ngay cả cách này cũng không nghĩ ra?
Rõ ràng đây không phải cách khó gì.
Lang Phong cảm thấy tu luyện giả Nhân tộc này quá lợi hại.
Có linh lực của hai Yêu tộc này, rất nhanh đã đánh vỡ được bát quái trận, chớp mắt trọng lượng ở trên người đã biến mất không thấy, sau đó tất cả mọi người đều đã mệt chết rồi, không thèm để ý hình tượng ngồi bệt xuống đất, miệng thở phì phò, dùng linh đan.
Tô Tiểu Bạch cũng lấy mấy viên linh đan thượng phẩm nhét vào trong miệng, cảm giác cả người đều thoải mái hơn.
Sau khi nghỉ ngơi xong, hắn lập tức đi tới bên cạnh Âu Dương Trạch.
Hiện giờ chỉ có hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Tiểu Bạch hơi lo lắng nhưng mình lại không điều tra ra được là tình huống gì.
Vì thế nhíu mày nhìn về phía Lang Phong ở gần đó, muốn để hắn nhìn xem Âu Dương Trạch xảy ra chuyện gì, Tô Tiểu Bạch nói với Âu Dương Tình: “Ta cũng không tra được vì sao hắn vẫn bất tỉnh, ngươi ở đây chờ.”
“Ta gọi Lang Phong tới xem thử cho ca ca ngươi.”
Âu Dương Tình gật đầu, nàng tin rằng Tô Tiểu Bạch chắc chắc sẽ có cách.
Không bao lâu sau, Lang Phong mở mắt, sở dĩ lâu như vậy hắn mới khôi phục là bởi vì cùng Hổ Tam Sơn đối phó với mắt trận đã hao tổn rất nhiều khí lực.
Lang Phong vừa mở to mắt đã nhìn thấy Tô Tiểu Bạch, nhất thời khó hiểu hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Tô Tiểu Bạch cũng không khách khí, lập tức nói: “Âu Dương Trạch vẫn chưa tỉnh, ta rất lo lắng cho hắn, muốn ngươi đi xem.”
Hắn biết Âu Dương Trạch, chính là nhân tu đã phát hiện ra mắt trận, Lang Phong rất cảm kích hắn, bởi vì hắn biết nếu không có Âu Dương Trạch, giờ bọn họ vẫn còn bị nhốt trong trận pháp.
Lang Phong dùng linh lực thâm nhập vào trong đan điền của Âu Dương Trạch, phát hiện hắn không bị thương, nhưng thức hải có hơi hỗn loạn, cho nên mới hôn mê.
Lúc này Lam Phong mới yên tâm, mỉm cười nói với hai người: “Âu Dương Trạch không sao, yên tâm đi mấy ngày nữa hắn sẽ tỉnh.”
Lúc này Âu Dương Tình mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Cám ơn Lang Phong đại nhân.”
Lúc Lang Phong trở về, Hổ Tam Sơn vẫn chưa tỉnh, bước chân hơi dừng lại, mỉm cười nghĩ, xem ra Hổ Tam Sơn đúng là người thành thật.
Thấy bộ dạng bị dày vò của hắn là biết hắn đã dùng tất cả linh lực của mình cho nên thời gian lâu như vậy vẫn chưa bổ sung đủ linh lực.