Hổ Tam Sơn với Lang Phong đều gật đầu, dặn dò tộc nhân của mình, để bọn họ xốc lại tinh thần.
Con đường phía trước sẽ khó khăn hơn, Nhưng dù thế nào cũng phải đi.
“Hổ Tam Sơn ta nói này, toàn bộ Hổ tộc đều ngu ngốc như ngươi sao?”
Lang Phong nhìn Hổ Tam Sơn ở bên cạnh, không nhịn được bật cười.
Thực lực của Hổ Tam Sơn đúng là khá mạnh, nhưng cứ cảm thấy hắn hơi thô lỗ. Tuy rằng bình thường tính tình của hắn cũng nóng nảy nhưng cảm giác ngu ngốc còn nhiều hơn cảm giác nóng nảy.
“Ngươi đánh rắm, ai nói ta ngốc?”
Hổ Tam Sơn nói xong còn kéo kéo tay áo của mình hừ một cái.
“Ngươi muốn so một trận với ta không?”
“Ai sợ ai?”
Lang Phong ném ra một tia xem thường. Tô Tiểu Bạch thấy bọn họ như vậy không nhịn được cười thành tiếng.
Từ lúc khởi hành đến giờ, hai người kia cứ đấu võ mồm suốt, thỉnh thoảng còn luận bàn một chút.
Lúc bắt đầu hắn còn tưởng hai người đánh nhau thật nhưng sau đó biết là họ chỉ đùa giỡn mà thôi.
Cho nên dọc đường đi cũng mặc kệ bọn họ.
Đi được một lúc thì đột nhiên Tô Tiểu Bạch cau chặt mày.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy trong không khí có một luồng khí lạnh.
“Các ngươi có cảm thấy hơi lạnh hay không?”
Kha Sương nhìn mấy người xung quanh, nhíu mày.
Lẽ ra những người tu luyện như họ phải chống đỡ được cái rét lạnh này mới đúng, nhưng đây là xảy ra chuyện gì vậy?
“Ta còn tưởng là chỉ mình ta cảm giác được.”
Kha Tuyết cũng gật đầu, bởi vì thực lực của nàng thấp hơn Kha Sương, cho nên giờ môi của nàng đã đông lạnh đến xanh tím.
Âu Dương Tình còn đan hai tay trước ngực ôm lấy người để sưởi ấm cho mình.
“Ta sắp không chịu được rồi…”
Không biết vì sao lúc này lại cảm thất rất lạnh.
Người của Hổ tộc và Lang tộc ở bên kia cũng phát hiện có chỗ không ổn.
Hơn nữa bọn họ là Yêu tộc có năng lực thích ứng với tự nhiên rất mạnh, nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
“Đúng là có hơi lạnh.” Hổ Tam Sơn vốn đang so chiêu với Lang Phong đột nhiên dừng lại. Lang Phong cũng thu lại chiêu thức trong tay.
“Ta thấy là do ngươi thể hư (thân thể yếu đuối) thì đúng hơn?”
Vừa nói xong hắn cũng rùng mình một cái.
Hổ Tam Sơn cười lạnh một cái.
“Giờ để xem ngươi nói gì ta được nữa?”
“Cứ cảm thấy không ổn lắm.”
Lang Phong nhìn Hổ Tam Sơn ở bên cạnh, sau đó chuyển mắt lên người Tô Tiểu Bạch.
Kế tiếp Tô Tiểu Bạch thử khống chế luồng khí lạnh này, nhưng không có tác dụng gì.
“Sao lại như vậy? Theo lý không thể thế này.”
Tô Tiểu Bạch mở mắt, trong mắt xuất hiện vẻ khó tin.
Hắn biết rõ mình có thể huy động các lực lượng tự nhiên, cho dù không khống chế được luồng khí lạnh này thì nó cũng phải có phản ứng với hắn mới đúng! Không thể yên lặng, không có thay đổi gì được.
Chuyện xảy ra không giống trong tưởng tượng của hắn.
“Hoàn cảnh nơi này kỳ lạ, mọi người cẩn thận.”
Tô Tiểu Bạch nhắc nhở mọi người. Hổ Tam Sơn với Lang Phong vừa rồi còn đùa giỡn giờ cũng lập tức cảnh giác.
Lúc này có mấy Hổ tộc với Lang tộc thực lực yếu đã không chịu được, ngã trên mặt đất.