Hổ Tam Sơn với Lang Phong nhìn thấy nhanh chóng chạy qua kiểm tra tình huống cho tộc nhân của mình. Phát hiện trong cơ thể bọn họ có một luồng khí lạnh bức người.
Hai người nghĩ cách bức luồng khí lạnh trong cơ thể họ ra, nhưng lại có một số người bị luồng khí lạnh xâm nhập ngã xuống đất.
Âu Dương Tình là người yếu nhất bên phía Nhân tộc, lúc này cũng đã ngồi xổm trên đất, môi tím tái, liên tục run rẩy.
Kha Tuyết cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng cũng may có Kha Sương bên cạnh giúp nàng gia thêm linh lực mới tốt hơn một chút.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hổ Tam Sơn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch còn đang nhíu chặt mày, thấy tình huống của mọi người xung quanh không được tốt lắm, hít sâu một hơi.
Ngay sau đó hắn chuyển động thân thể, nhắm mắt lại linh lực chân chính đi tìm luồng khí nóng trong không khí.
Có thể không khí ở đây đặc biệt hơn nên rất khó tìm được luồng khí nóng, qua một lúc lâu Tô Tiểu Bạch mới mở mắt, kế tiếp xung quanh họ hiện lên một lá chắn bảo vệ màu vàng.
Sau khi có lá chắn bảo vệ màu vàng này mọi người đều cảm thấy tình trạng trong thân thể tốt hơn rất nhiều, hơn nữa không khí xung quanh cũng không quá lạnh.
“Hiện tại mọi người thấy thế nào?”
Tô Tiểu Bạch nhìn mọi người xung quanh.
Có thể bởi vì không khí ở đây đã bị luồng khí lạnh chiếm cứ, cho nên dù có lá chắn bảo vệ mọi người vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Tốt hơn rất nhiều rồi, hơn nữa chúng ta dùng linh lực của mình để chống cự chắc là không sao.”
Kha Sương thở phào một hơi, lại nhìn mọi người xung quanh phát hiện sắc mặt mọi người đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Bạch gật đầu, sau đó nhìn người xung quanh.
“Lá chắn bảo vệ tạm thời chỉ rộng khoảng chừng này, mọi người không được ra khỏi lá chắn bảo vệ nếu không sẽ giống như vừa rồi.”
Nếu một mình bị luồng khí lạnh xâm chiếm thì không sao nhưng sẽ làm chậm trễ tiến trình mọi người.
Cho nên không có ai lại đi làm loại chuyện bất lợi như vậy, tất cả mọi người đều đứng gần Tô Tiểu Bạch, tránh ở trong lá chắn bảo vệ của hắn.
Tô Tiểu Bạch thấy mọi người đều được bao trong lá chắn bảo vệ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mọi người đang định đi tiếp thì có một người kinh ngạc nói.
“Các ngươi xem đó là cái gì?”
Mọi người đều ngẩng đầu, lúc này mới chú ý ở trước mặt họ có một tòa tuyết sơn (núi tuyết).
“Tòa tuyết sơn này xuất hiện từ lúc nào vậy?”
Có người cảm thấy hơi khó tin.
Rõ ràng vừa rồi họ không nhìn thấy tòa tuyết sơn này, cảm giác như nó xuất hiện từ trong hư không.
“Chắc là chúng ta không chú ý tới.”
Ngoại trừ lý do này thì cũng không có cách giải thích nào nữa. Vẻ mặt Tô Tiểu Bạch ngày càng ngưng trọng.
Xem ra nơi này đúng là không đơn giản, chỉ mới ở bên ngoài đã khó chịu như vậy, nếu tiến vào trong không biết sẽ còn như thế nào nữa.
Hơn nữa hắn cũng không biết linh lực trong cơ thể mình có thể duy trì bao lâu.
Thởi dài một cái, Tô Tiểu Bạch nuốt một viên đan dược khôi phục linh lực, để tránh lát nữa người không còn linh lực để duy trì lá chắn bảo vệ này.
Kế tiếp mọi người lại đi chậm rãi.
Bởi vì luồng khí lạnh xung quanh nên bọn họ chỉ có thể ở trong lá chắn bảo vệ của Tô Tiểu Bạch, vì vậy bọn họ đi với tốc độ rất chậm.
Chưa đi được bao lâu thì mọi người chợt nghe thấy có tiếng gì đó.