Trong lòng Tô Tiểu Bạch lộp bộp một cái, trừng mắt nhìn nói.
“Mọi người cẩn thận!”
Vừa dứt lời Tô Tiểu Bạch đã nhìn thấy tòa tuyết sơn ở trước mặt sụp đổ, mà tuyết cũng rơi về phía mọi người.
Người đi đường lập tức sử dụng linh lực lui về phía sau, có lẽ bởi vì tòa tuyết sơn sup đổ cho nên tất cả mọi người hoảng loạn làm một số Yêu tộc bị đẩy từ trong lá chắn bảo vệ ra bên ngoài.
Yêu tộc bị đẩy ra ngoài sắc mặt lập tức trắng xanh, sau đó ngã trên mặt đất biến thành một tòa băng điêu (băng điêu khắc). Tô Tiểu Bạch nhìn thấy một Lang tộc biến thành băng điêu thì rất sốt ruột.
“Mọi người tuyệt đối không được ra khỏi lá chắn bảo vệ.”
Nói đến đây hắn lại dùng linh lực của mình gia tăng một vòng lá chắn bảo vệ.
Nhưng bởi vì tuyết sơn sụp đổ bắn ra sức mạnh quá lớn mọi người chỉ có thể tránh mũi nhọn, vì vậy vẫn có một số Yêu tộc bị đẩy ra ngoài.
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy những Yêu tộc hy sinh thì trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn biết giờ không phải lúc thương cảm.
Đợi tuyết sơn không sụp đổ Tô Tiểu Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, mọi người cũng không tiếp tục lùi về sau, mà đứng ở tại chỗ.
Tô Tiểu Bạch nhìn người xung quanh, phát hiện tổn thất rất nhiều nhân số, trong lòng thở dài.
Cũng tại hắn thực lực không đủ mạnh, không thể ngưng tụ ra một cái lá chắn bảo vệ lớn hơn để bảo vệ những người này như vậy, nếu không bọn họ cũng không bị luồng khí lạnh ăn mòn.
Kha Sương nhìn ra Tô Tiểu Bạch đang tự trách, đi tới bên cạnh vỗ vỗ vào vai hắn.
“Không sao, huynh đã làm rất tốt rồi, hơn nữa nếu không có huynh thì có lẽ mấy người chúng ta đã mất mạng rồi.”
Tô Tiểu Bạch nghe Kha Sương nói vậy mới gật đầu, sau đó nhìn người xung quanh.
“Mọi người hãy cố gắng khôi phục một chút linh lực trong thân thể, sợ là kế tiếp còn rất nhiều khó khăn, nhưng mà có một điều, ta hy vọng sau này mọi người đừng rối loạn như vậy, bằng không, không phải các ngươi chết thì sẽ là đồng đội của các ngươi chết.”
Những người đó cũng cảm thấy bọn họ hoảng loạn không có lợi ích gì, cho nên đều gật đầu.
“Nếu lát nữa lại xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy, tất cả mọi người phải nghe ta.”
Lúc Tô Tiểu Bạch nói đến đây thì đưa mắt nhìn về phía Lang Phong và Hổ Tam Sơn.
Đương nhiên Lang Phong và Hổ Tam Sơn không có lý do gì để phản đối.
Hai người bọn họ không suy nghĩ được nhiều như Tô Tiểu Bạch, hơn nữa hai người tính tình nỏng nảy, nếu để họ lên chỉ huy thì sợ là càng chỉ huy càng loạn.
Cho nên để Tô Tiểu Bạch chỉ huy là tốt nhất.
Nhưng vào lúc này mọi người lại nghe thấy tiếng động gì đó, bắt đầu hoảng loạn, nhìn tình huống xung quanh.
Tô Tiểu Bạch cũng nghe thấy tiếng này, nói: “Mọi người nghe ta, không được hoảng loạn, ta bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó!”
Nếu không sẽ có càng nhiều người chết.
Mọi người nghe Tô Tiểu Bạch nói vậy, mới an lòng chờ Tô Tiểu Bạch dặn dò.
Nhưng lúc này xung quanh bọn họ xuất hiện rất nhiều hồ ly, hơn nữa ánh mắt đám hồ ly này đều có màu đỏ, vây quanh bọn họ.
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy là hồ ly thì mày căng chặt đưa mắt nhìn Kha Sương Kha Tuyết.
“Thử xem có thể nói chuyện với chúng nó không.”
Hai tỷ muội đều là hồ ly Thanh Khâu, tuyết hồ xung quanh cũng thuộc Hồ tộc chắc là có thể trao đổi.