Lang Phong với Hổ Tam Sơn nhanh chóng thu xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện trong doanh địa, tuy vậy mọi người trong doanh địa vẫn nói nhỏ, rất nhiều người đã bắt đầu nghi ngờ Tô Tiểu Bạch.
“Tộc trưởng, nếu không chúng ta rời khỏi đi, hiện giờ chúng ta đã tổn thất rất lớn rồi, không cần thiết để tất cả mọi người ở lại nơi này.”
Bên phía Lang tộc, trong hội nghị tộc đàn một vị trưởng lão nói với Lang Phong muốn từ bỏ, đây không phải là suy nghĩ của một mình hắn mà rất nhiều Lang tộc cũng có suy nghĩ này. Bên Hổ tộc cũng giống như vậy, chỉ là Hổ Tam Sơn không dễ nói chuyện như Lang Phong.
Đồ đệ trong Hổ tộc đều rất cuồng bạo, từ trước tới nay Hổ Tam Sơn nói một không ai dám nói hai, Hổ Tam Sơn đập nát bàn.
“Làm sao? Đi vào đây còn có người dám khiêu chiến quyền uy của ta?”
Hổ Tam Sơn nổi giận lên không ai dám nói gì.
Đây không phải do Hổ Tam Sơn cố chấp, chỉ là Vô Cực có sức hấp dẫn quá lớn, mỗi một người đi tới đó đều được thăng cấp về mọi mặt, huống hồ là một Yêu tộc.
Ở bên này, Lang Phong cũng dùng những lời tốt đẹp để khuyên nhủ tộc nhân ổn định lại cảm xúc.
“Nếu không có vấn đề khác thì trước cứ như vậy đi, các vị trưởng lão phải phụ trách an toàn xung quanh doanh địa.”
Lang Phong nói xong đi đến trước lều lớn, vừa hay nhìn thấy Hổ Tam Sơn đang đi ra.
“Bên các ngươi thế nào? Tộc nhân của ta đã muốn từ bỏ rồi, nhưng bị ta áp chế lại.”
Lang Phong thở dài nói.
“Tộc nhân của ta cũng vậy, chỉ là bọn họ không dám khiêu chiến ta, hiện giờ phải xem Tô Tiểu Bạch, nếu hắn vẫn bị thương không tốt lên thì có thể chúng ta phải hồi phủ rồi.”
Cảm xúc của Hổ Tam Sơn cũng đi xuống. Hắn cũng không mấy lạc quan về con đường phía trước.
Tô Tiểu Bạch đang ngồi ở trong lều trại chữa thương không biết những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng cảm lực của hắn nói cho hắn mặc dù nhìn qua doanh địa vận hành rất bình thường nhưng trên không trung có một hơi thở sợ hãi đang lượn vòng.
Hiện giờ Tô Tiểu Bạch cũng hết cách, đành phải chữa trị thương thế của mình thật tốt, hy vọng Lang Phong với Hổ Tam Sơn có thể trấn an lòng người.
Cứ như vậy qua một ngày, Tô Tiểu Bạch vẫn chưa trở lại được trạng thái cao nhất, nhưng mà cũng xấp xỉ rồi.
“Hiện giờ là canh giờ gì?”
Tô Tiểu Bạc đi ra khỏi lều trại hỏi thủ vệ giữ cửa lại làm cho thủ vệ hoảng sợ.
“Báo cáo Tô đại nhân, hiện giờ đã là chạng vạng.”
“Ta đã chữa thương lâu như vậy rồi sao?”
Tô Tiểu Bạch duỗi thắt lưng
“Gọi hai vị tộc trưởng và Kha Sương Kha Tuyết đến lều trại của ta.”
Nói xong Tô Tiểu Bạch trở vào lều trại.
Thủ vệ giữa cửa không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo.
Tin tức nhanh chóng truyền ra trong doanh địa, hai vị tộc trưởng không kịp thu xếp vội vàng chạy đến lều trại của Tô Tiểu Bạch.
“Xảy ra chuyện gì? Thương thế của ngươi đã tốt rồi sao?”
Hổ Tam Sơn đi vào lều trại vội vàng hô.
Kha Sương, Kha Tuyết cũng theo sát phía sau. Bọn họ cảm nhận được thương thế của Tô Tiểu Bạch phần lớn đã ổn rồi nhưng vẫn có một ít khuyết điểm nhỏ gì đó.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tô Tiểu Bạch thấy mọi người đã đến đủ, cười cười giải thích chuyện trải qua.
“Cái gì? Ngươi muốn để cự xà viễn cổ dẫn đường cho chúng ta? Con xà này sống mấy ngàn năm rồi, ngươi không sợ hắn sẽ bán chúng ta sao?”
Hổ Tam Sơn là người đầu tiên đứng ra phản đối.