Thông Thiên Thú đột nhiên xuất hiện làm tất cả mọi người đều luống cuống.
“Cự xà à cự xà, ngươi xem ngươi kìa, dẫn người đến lãnh địa của ta mà không thu thập dấu vết cho sạch sẽ.”
Thông Thiên Thú cười nói với cự xà, ở trong này hắn là gần với phượng hoàng Cửu Vĩ Kim Loan nhất, đại xà chỉ là một tiểu bối của hắn mà thôi.
“Ta đã bảo các ngươi thu hết linh lực vào rồi mà? Sao vẫn xảy ra chuyện này?”
Cự xà viễn cổ tức giận nhìn đám người Tô Tiểu Bạch, hiện giờ Thông Thiên Thú đã phát hiện ra sự tồn tại của họ, muốn rời đi bình yên vô sự là không thể nào.
Tô Tiểu Bạch cũng nhìn mọi người đầy tò mò, hắn cảm thấy chắc không ai ngu xuẩn đến mức lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn.
“Ngại quá, là ta phóng linh lực ra.”
Nghe thấy giọng nói này mọi người đều quay sang là Hổ Tam Sơn nói.
“Ngươi điên rồi sao? Nơi này không chỉ có chúng ta, còn có tộc nhân của chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn lấy sinh mệnh của bọn họ là ra đùa giỡn sao?”
Lang Phong thật sự không hiểu hắn làm như vậy để làm gì.
“Đến bây giờ, có gì muốn nói thì nói đi, lúc trước thấy ngươi không vừa ý, chắc mục đích của ngươi là để Thông Thiên Thú biết sự tồn tại của chúng ta đúng không.”
Tô Tiểu Bạch cười lạnh, nói với Hổ Tam Sơn.
“Ngươi nói đúng rồi, mục đích của ta đúng là làm Thông Thiên Thú biết sự tồn tại của chúng ta, chủng tộc chúng ta có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ sự nâng đỡ của gia tộc Thông Thiên Thú, tiền bối Thông Thiên Thú vẫn là họa lớn trong lòng chủng tộc họ. Mục đích của ta là muốn báo tin về trong tọc, như vậy không uổng công dòng họ của bọn họ dốc lòng nâng đỡ chúng ta.”
Hổ Tam Sơn không cảm thấy làm vậy có lỗi gì với mọi người, như vậy cũng chứng minh cho lời nói lúc trước của yêu tộc là không thể tin.
“Ngươi có thể hy sinh người trong tộc của ngươi, nhưng ngươi không thể lấy tộc nhân của ta ra làm trò đùa.”
Lang Phong nghe Hổ Tam Sơn nói vậy bị chọc giận, nơi này không phải chỉ có Hổ tộc của hắn, còn có Lang tộc cần mình bảo vệ và dẫn dắt.
Hổ Tam Sơn có thể hy sinh nhiều tộc nhân vì lợi ích của tộc đàn, nhưng hắn không có quyền hy sinh tộc nhân của mình.
“Ngươi dẫn hài tử đi trước.”
Tô Tiểu Bạch thấy tình huống không ổn, bảo cự xà viễn cổ dẫn con của mình rời đi trước.
Cự xà viễn cổ gật đầu với hắn, dẫn hài tử của mình rời đi, Tô Tiểu Bạch vung tay một cái, một tia sáng đuổi theo cự xà viễn cổ, cự xà viễn cổ bắt lấy tia sáng thì ra là đan dược lúc trước Tô Tiểu Bạch đồng ý cho hắn.
“Thông Thiên Thú tiền bối, thật ngại quá, ta không cố ý quấy rầy, chỉ muốn mượn đường đi tới Vô Cực.”
Tô Tiểu Bạch chắp tay nói với Thông Thiên Thú.
“Đồng đội của ngươi muốn lộ hành tung của ta ra ngoài, ngươi cảm thấy ta sẽ để các ngươi rời đi bình an vô sự sao?”
Thông Thiên Thú cười ha ha nói, hắn thấy nhân loại này có ý nghĩ rất kỳ lạ, đồng đội của hắn đã như vậy mà còn mong rời khỏi nơi này.
Tô Tiểu Bạch thấy Thông Thiên Thú không có ý định cho họ rời đi, mình tỏa ra hơi thở dồi dào.
“Dẫn mọi người lùi xuống, ta vẫn cầm cự được một thời gian.”
Tô Tiểu Bạch nói với Lang Phong, đồng thời cũng bày ra trận thế muốn ngăn cản Thông Thiên Thú. Lang Phong gật đầu, không nhiều lời vô nghĩa dẫn tộc nhân của mình nhanh chóng lui về phía sau.
Thông Thiên Thú nhìn thấy bọn họ có ý lui lại, tay nắm chặt, không gian phía sau đám người Lang Phong ngưng kết lại.