Sau khi ăn xong đồ ăn Âu Dương Tình là, Tô Tiểu Bạch về lều trại của mình để tiếp tục tu luyện.
Tô Tiểu Bạch vốn định trong mấy ngày này sẽ điều chỉnh trạng thái về như trước, nên đã mở hệ thống ra để nó thay mình tu luyện.
Sau khi ngồi tĩnh tâm một lúc Tô Tiểu Bạch đột nhiên cảm giác được năng lượng đan điền của mình mở ra một vòng xoáy nhỏ.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ thực lực có đột phá sao?”
Tô Tiểu Bạch vội vàng xốc lại tinh thần, điều chỉnh trạng thái của mình lên mức tốt nhất, vấn đề tịnh tiến thực lực không thể dựa dẫm vào hệ thống.
Trong lúc tĩnh tâm hấp thu năng lượng trời đất, hình như Tô Tiểu Bạch nhớ ra gì đó, nâng tay lên, một lá chắn được tạo thành từ linh lực quay xung quanh lều trại.
Rất nhiều người trong doanh địa nhìn thấy cảnh này thì rất hoảng sợ.
“Tộc trưởng ngươi mau ra đây nhìn xem, hình như lều trại của Tiểu Bạch đại bị cái gì đó bao vây lại.”
Một chiến sĩ Lang tộc tuần tra trong doanh địa chạy đến nói.
Lang Phong lập tứ dẫn người chạy tới lều trại của Tô Tiểu Bạch. Cả lều trại bị lá chắn linh lực bao vây, Lang Phong biết là xảy ra chuyện gì.
“Truyền lệnh của ta xuống, tất cả mọi người không được tới gần lều trại của Tô Tiểu Bạch, cho người của chúng ta canh giữ bên cạnh lều trại của hắn hai mươi bốn giờ.”
Lang Phong thấy tình huống này thì đoán được là thực lực của Tô Tiểu Bạch lại tịnh tiến, chắc là tình huống đột ngột nên không kịp báo cho bọn họ biết.
Phái thủ vệ canh giữ xung quanh lều trại của hắn là để phòng ngừa có tình huống đột ngột xảy ra quấy rầy đến Tô Tiểu Bạch.
“Ca ca, ngươi mau ra xem bên ngoài xảy ra chuyện gì? Lều trại của Tiểu Bạch đại sư bị bao vây.”
Âu Dương Tình từ bên ngoài trở về, nhìn thấy người Lang tộc đứng vây quanh lều trại của Tô Tiểu Bạch, nhanh chóng chạy về lều trại của mình nói với Âu Dương Trạch.
Âu Dương Trạch nghe thấy tin tức này cũng rất hoảng sợ, chạy ra ngoài thăm dò.
“Lang Phong đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Lang Phong thấy Âu Dương Trạch chạy đến hỏi cũng hơi giật mình, bởi vì lúc trước Âu Dương Trạch bị thương nặng như vậy, không ngờ hồi phục cũng rất nhanh.
“Chắc là thực lực của Tô Tiểu Bạch lại tịnh tiến, lá chắn bên ngoài lều trại được tạo thành từ linh lực của hắn, ta cho người đứng ở bên ngoài lều trại để bảo vệ, sợ có người quấy rầy…”
Lang Phong giải thích, Âu Dương Trạch gật đầu.
“Tiểu Bạch đại sư vừa mới dùng bữa tối ở lều trại của ta xong, không ngờ trở lại lều trại của mình đã bế quan tu luyện.” Âu Dương Trạch cũng rất tò mò, lần này bế quan tu luyện quá đột ngột.
“Linh hồn của Lão Hắc Qủy vẫn chưa biến mất, Tô Tiểu Bạch phán đoán là hắn đang mai phục ở gần chúng ta, bảo muội muội ngươi buổi tối đừng đi ra ngoài, chú ý động tĩnh xung quanh lều trại của các ngươi.”
Lang Phong có lòng tốt nhắc nhở Âu Dương Trạch, dù sao thì đám người Âu Dương Trạch có thực lực yếu nhất.
“Trận đại chiến ban ngày chúng ta cũng nhìn thấy, không ngờ dưới công kích như vậy mà linh hồn Lão Hắc Qủy vẫn giữ được.”
Lang Phong gật đầu, hắn cũng không ngờ, hiện giờ Tô Tiểu Bạch bế quan tu luyện, hắn phải phụ trách an toàn của toàn bộ doanh địa, trọng trách trên vai hắn cũng rất nặng nề.
“Ngươi không cần lo lắng cho bên này, thực lực của ta đã khôi phục xấp xỉ rồi, mặc dù không thể giúp đỡ nhiều cho các ngươi, nhưng vẫn có thể chăm sóc tốt cho hai huynh muội chúng ta.”
Lang Phong nghe vậy cũng gật đầu, Âu Dương Trạch rất biết điều.