Sau khi tiến vào quyết chiến chi địa, mục đích chủ yếu của những thiên tài Vũ Trụ liền không còn là chém giết lẫn nhau, mà là bắt đầu tranh đoạt thứ hạng bằng cách tàn sát sinh mệnh Cổ Vực, khác với Tô Tiểu Bạch, những thiên tài cường giả này quả thật đang nghĩ trăm phương ngàn kế để sát hại càng nhiều sinh mệnh Cổ Vực hơn, để có thể tăng lên thứ hạng của mình, nhìn trên kết quả thì có hiệu quả rõ rệt.
Một đám thiên tài lấy Quỷ Đao Đế Tổ cầm đầu xông ra một phen thành tựu ở đất quyết chiến, bọn họ đem tất cả tình báo tập trung lại, cố gắng hết sức tránh né những sinh mệnh Cổ Vực hung tàn nhất trong đất quyết chiến, thu hoạch dưới tay những “Tiểu lâu la” cấp Bát Bộ Cổ Tổ cùng Thất Bộ Cổ Tổ kia trong nửa năm qua cũng tương đối phong phú.
Hơn nữa có Tô Tiểu Bạch đang một mực tru diệt những sinh mệnh Cổ Vực cao cấp, những tên cấp Cửu Bộ Cổ Tổ thậm chí là cấp Thập Bộ Cổ Tổ trên căn bản đều chết trong tay hắn, cho nên dẫn đến một bộ phận thiên tài Vũ Trụ như đoàn người Quỷ Đao Đế Tổ, dọc theo đường đi không gì cản nổi, rất ít gặp phải đối thủ khó nhằn.
Chuyện giống vậy, thật ra các lộ thiên tài cũng không phải mới làm lần đầu, bọn họ kết bè kết đội, khi gặp phải thiên tài đang chém giết cùng sinh mệnh Cổ Vực thì đứng cạnh ngắm nghía, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì liền giết ra, cá cùng tay gấu đều muốn!
Chẳng qua lần này, bọn họ gặm phải xương cứng.
Cái bóng hồng kim quay đầu lại, đã bị thay đổi thành cái bóng số 2, trong tay chẳng biết từ lúc nào nhiều hơn một thanh trường đao màu đen.
Đao dài hơn ba mét, ánh sáng thâm thúy bí ẩn.
Quỷ Đao Đế Tổ theo bản năng cảm giác được cỗ sát ý lạnh thấu xương này, nhưng mà ỷ vào nhiều người, cũng không có coi là chuyện to tát.
Giữa không trung, cái bóng số 2 vừa sải bước liền vượt qua ngàn vạn Ngân Hà, ánh đao như mực, lững lờ lóe qua trời sao Vũ Trụ, ngâm qua dòng sông Thời Gian, đột nhiên đem mười mấy đạo sinh cơ chặt đứt.
Ở một bên kia rất xa, Nạp Tu Cổ Tổ xếp hạng thứ 16 Thiên Tài Bảng vốn dĩ đang lặng lẽ ngắm nhìn cũng ngạc nhiên: “Đám người Quỷ Đao Đế Tổ đột nhiên biến mất? Sinh cơ đứt đoạn trong nháy mắt, chẳng lẽ bọn họ...”
Vừa mới hô lên liền có câu trả lời, nhưng Nạp Tu Đế Tổ đã lại không có cơ hội đi liên tưởng, bởi vì một cái bóng hồng kim trực tiếp như vào chỗ không người, đáp xuống chỗ đoàn thể Cổ Tổ của hắn đứng, không chút do dự bắt đầu tự bạo!
ẦM!
Trong Tinh Hà toát ra từng đóa từng đóa hoa lửa cháy rực rỡ, vầng sáng chói lọi vắt ngang qua hư không sâu thẳm u ám, từng cái bóng người màu vàng đỏ bận bịu thu thập tàn cuộc.
Tô Tiểu Bạch bước mạnh ra xa, nơi này chẳng qua chỉ là một chỗ đứng.
Ngay mới vừa rồi, cái bóng số 7 bị phái ra xa nhất bên ngoài truyền về tin tức —— đã thành công tiến tới biên giới Khu Bảo Hộ.
Đất quyết chiến là lồng giam của kẻ lưu vong, vốn dĩ tài nguyên thiếu thốn, cũng không thích hợp Tô Tiểu Bạch triển khai treo máy thu gặt, nhưng bên ngoài Khu Bảo Hộ thì có thể không giống vậy, nơi đó tồn tại tài nguyên vô cùng giàu có và sung túc bên trong Cổ Vực, công pháp Cổ Cấp, ba vạn Đại Đạo, thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, đều là những thứ khu vực này không có.
Không khách khí chút nào nói, đất lưu đày lớn như vậy ở trong mắt Tô Tiểu Bạch đã nghiễm nhiên biến thành địa phương chật hẹp nhỏ bé chim không thèm ị. Cũng cùng đạo lý với không gian Cổ Cấp mô phỏng ra, tài sản nơi này thật sự không có ý nghĩa, chỉ có đủ loại sinh mệnh Cổ Vực cùng hung cực ác đang gây sóng gió khắp nơi.
Lấy được tin tức, Tô Tiểu Bạch quả quyết để cho cái bóng số 2 trực tiếp hoán đổi đến biên giới Khu Bảo Hộ.
Đập vào mắt hắn, là một màn cực quang, một dòng sông màu vàng chảy ngang ở chỗ sâu trên bầu trời sao, dòng chảy rối loạn của Thời Không cuốn theo gió bão linh lực không ngừng dập dềnh đang tàn phá phiến khu vực biên giới này.
Cái màn cực quang mịt mờ kia, chính là thứ bảo vệ khu biên giới, cũng có thể hiểu là “Vách ngăn” vô hình của đất lưu đày.
Phía sau màn sáng, là một mảnh rừng rậm Cổ Cấp xanh um tươi tốt, từ xa nhìn lại, gió thổi đồng cỏ xanh lá nhộn nhạo như làn sóng biếc, nhìn kỹ mới phát hiện, gỗ lớn trong rừng rậm đều cao đến hơn một triệu mét, nếu không phải là ở khoảng cách cực xa, ngay cả nhìn thấy một cây trong đó đều phải cố hết sức!
Đây là một mảnh ĐịaVực rừng rậm Cổ Cấp giàu có vô tận, cỏ hoang trong đó cũng cao lớn đến hàng ngàn, hàng vạn mét. Hung thú đi ở trong đó, dáng vóc kinh khủng khổng lồ giống như ngôi sao, trong lúc bọn nó long hành hổ bộ, kéo theo trời sao Vũ Trụ cùng run rẩy, quả nhiên là cực kỳ cường hãn!
Từ xa nhìn lại, nhóm sinh mệnh khổng lồ chậm rãi chạy trong rừng rậm Cổ Cấp che khuất bầu trời, ở trước mặt bọn nó, bất luận nhân vật nào cũng nhỏ bé giống như con kiến hôi. Linh lực trong Tinh Vực hoàn toàn bị cánh rừng này cắn nuốt, những linh lực này nồng nặc giống như thực chất, không ngừng xoay quanh bốn phía sinh mệnh khổng lồ, để chúng nó sử dụng.
Ngay cả Tô Tiểu Bạch có kiến thức rộng, cũng là ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
Bên trong trời sao mênh mông, kích thước sinh mệnh càng lớn, đại biểu kết cấu của cái Tinh Vực này cũng liền càng khổng lồ. Thí dụ như Đại Thiên Giới thai ngén ngàn vạn cấp Thái Tổ, ở trong mắt Đại Thiên Giới hạch tâm chẳng qua chỉ là trò cười, mà so với Cổ Vực, vô số cấp Cổ Tổ lại lộ ra vô cùng nhỏ bé.
Cấp Cổ Tổ gần như có thể phá hủy một cái Đại Thiên Giới trong lúc giơ tay nhấc chân, tại trước mặt loại tồn tại này cũng sẽ có vẻ vừa vô lực vừa hèn mọn, chính diện gặp phải bọn nó, sẽ có một loại cảm giác tức cười như kiến càng lay cây.
“Cự Thú có thể so với ngôi sao, rừng rậm mênh mông Cổ Cấp chứa được mười ngàn cái Đại Thiên Giới hạch tâm, đây chỉ là biên giới Cổ Vực thôi a!”
Khu vực giống như vậy, không thể nghi ngờ là địa phương cực độ màu mỡ, cực độ giàu có trong trời sao Vũ Trụ, nếu như nhóm phân thân có thể thuận lợi tàn sát ở địa phương này, săn giết sinh mệnh Cổ Vực đẳng cấp này, lại tầm bảo khắp nơi, Tô Tiểu Bạch phỏng đoán Vũ Trụ Kim của mình sẽ tăng nhanh gấp bội, rất nhanh liền có thể đạt tới con số trên trời!
Mà lúc này, Tô Tiểu Bạch cũng cảm thấy có một luồng ánh mắt không chút nào che giấu, xuyên thấu qua trời sao xa xôi vô tận chăm chú nhìn tới.
Đó là một con sinh vật hình thú vô cùng xấu xí, đứng thẳng lên liền khổng lồ giống như một dải Tinh Vân. Thấy con thú này, Tô Tiểu Bạch liền nghĩ đến miêu tả đối với Bào Hào trong Sơn Hải Kinh: “Nó có hình dáng mình dê mặt người, mắt ở dưới nách, răng như hổ, móng tay chân như người, tiếng của nó như tiếng trẻ con.” Từng cái phù hợp, đúng là nó rồi!
Hung thú mặt người mình dê khổng lồ dường như phát giác được sự tồn tại của Tô Tiểu Bạch, mắt to như hố đen nhìn chằm chằm về phương hướng này không chớp mắt, nhìn đến khiến cho Tô Tiểu Bạch rợn tóc gáy, cả người không rét mà run!
Đó là một loại cảm giác áp bách khiến cho người ta hít thở không thông, chỉ là nhìn thôi cũng có thể để cho người ta mất hết khí lực, chỉ muốn lập tức trốn đi.
Đại khái là phát hiện không cách nào bắt được “Con sâu nhỏ” ở khoảng cách rất xa này, Bào Hào khổng lồ rung đùi đắc ý, rất nhanh liền xoay người rời đi. Tô Tiểu Bạch xoa xoa trán, đã là đầu đầy mồ hôi lạnh, cho dù là phân thân, cũng sẽ cảm giác được lực uy hiếp của tồn tại Cổ Cấp này từ trong bản năng.
“Màn sáng ở biên giới Khu Bảo Hộ là vì hạn chế kẻ lưu vong mà xây dựng, nhưng những người khác muốn rời đi nơi này, dường như cũng không dễ dàng...” Tô Tiểu Bạch còn nhớ, trên trán đám người đoàn trưởng Hắc Ngưu có một dấu ấn rất rõ ràng của người bị lưu đày, mang theo loại con dấu này, gần như liền hoàn toàn không cách nào rời đi không gian nơi đây, chỉ có thể đời đời kiếp kiếp ở trong này.
Đưa tay dò xét, tầng màn sáng chiếu ở trên hư không này nhìn không thấy không sờ được, lại ngưng tụ lực lượng khổng lồ khó mà tưởng tượng, đây là thủ bút đến từ Cổ Cấp, tuyệt không phải cấp Cổ Tổ có thể tưởng tượng.
Tô Tiểu Bạch thử để cái bóng số 2 bước ra khỏi biên giới, rời đi Khu Bảo Hộ, nhưng khi trực tiếp đi thẳng về phía trước,lại giống như đụng phải một bức tường vô hình, bất kể từ vị trí nào cũng không thể xuyên qua!