“Có gì không đúng?”
Bị thiếu nữ đề phòng nhìn chằm chằm, Tô Tiểu Bạch còn cảm thấy bị mạo phạm, nhíu mày quát lên.
Đột nhiên nàng giật mình trong lòng, vội vàng rụt cổ không dám nói lời nào. Trái tim trong lồng ngực đập bịch bịch, nàng cẩn thận từng li từng tí lén nhìn Tô Tiểu Bạch, trong lòng sắp phát điên nói: “Sẽ không phải đụng trúng người bị bệnh thần kinh chứ!”
“Chít chít!”
“Đây rồi!”
Đột nhiên một hồi âm thanh loạn xạ chui vào hai lỗ tai, nàng lập tức quay đầu lại nhìn. Mấy người lùn da xanh kia thừa dịp hai người đang nói chuyện, sớm đã lặng yên không một tiếng động vây quanh bốn phía, lúc này côn bổng đã nhằm trúng đỉnh đầu của bọn họ đập xuống.
Nàng không chịu được kêu lên sợ hãi, hoảng hốt chạy bừa muốn lui lại phía sau, nhưng nàng chợt cảm thấy đỉnh đầu có gió lướt qua, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy lang nha đại bổng đã đến trước mặt, con ngươi của nàng co rụt lại, toàn thân như rơi xuống hầm băng.
Trong chốc lát hàn mang chợt hiện, mấy tiếng leng keng giòn vang. Nàng thấy được một đạo ngân quang đâm lên trên đỉnh đầu của mình, đại bổng trực tiếp kéo theo người lùn văng xa mấy mét.
Nàng kinh ngạc há hốc mồm nhìn thân hình Tô Tiểu Bạch như gió qua lại giữa đám người lùn, tay phải hắn nắm một đạo ngân quang bổ trái chặt phải giống như đi bộ nhàn nhã không bị ràng buộc, đánh ngã đám người lùn dễ như trở bàn tay.
Đạo ngân quang kia tuy không phải thực thể nhưng lại không thể bị phá vỡ, chém sắt như chém bùn, có thể so với thần binh lợi khí.
Trong nháy mắt đánh lui mấy người lùn không đáng nhắc đến, Tô Tiểu Bạch bước lên phía trước nửa bước, ngân quang trong tay phong mang đại thịnh, tỏa ra uy thế vô biên gắt gao ép chặt khuôn mặt mấy người lùn đang muốn giãy dụa đứng dậy vào trong đất bùn.
“Long Huyết Thảo ở đâu?”
Hắn quát nhẹ lên tiếng, tăng thêm uy áp khiến cho các người lùn kêu rên không ngừng.
Đặt mông ngồi sập xuống đất, nàng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không dám tin nhìn tất cả mọi việc trước mắt.
Người này thật là lợi hại. Chờ đã, vừa rồi hắn hỏi Long Huyết Thảo?!
“Đại nhân tha mạng. Chúng ta ở đây chưa từng có Long Huyết Thảo.”
Các người lùn nghe rõ ràng, vội vàng hét lên.
Miệng bọn hắn nói ngôn ngữ người lùn để cho nàng nghe không hiểu ra sao. Nhưng thế giới này chính là do Tô Tiểu Bạch sáng tạo, với hắn mà nói mọi loại chuyện huyền bí chẳng có gì lạ, huống hồ chỉ là ngôn ngữ người lùn.
Táp.
Lời còn chưa dứt, ngân quang phóng lên, trong nháy mắt để cho đầu của mấy người lùn rơi xuống đất, hắn chỉ chừa lại tính mạng của một người lùn vóc người thấp nhất.
“Nói.”
Đôi mắt hắn lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào người lùn sống sót duy nhất kia nhẹ nhàng mở miệng, ý tứ không nói cũng hiểu.
Nhìn qua đầu đồng bạn rơi trên mặt đất, nó hoảng sợ không ngừng run rẩy, vội vàng liều mạng dập đầu hô: “Đại nhân, chúng ta ở đây thật sự không có Long Huyết Thảo. Là Jubee' đại nhân phân phó thả tin tức giả ra ngoài để dụ dỗ người tới tầm bảo......”
Hắn không kiên nhẫn phất tay xuống giải quyết người lùn cuối cùng, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô gái kia nói: “Nơi này không có Long Huyết Thảo.”
Hắn có thể giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ngủ mê, ít nhiều cũng có duyên cớ nàng cầu nguyện. Long Huyết Thảo coi như là báo đáp phần nhân tình này.
Nhưng nơi này không có Long Huyết Thảo. Bây giờ chỉ muốn bứt ra để đi tìm Tô thị nhất mạch, tra ra chân tướng nghiêm trị tội nhân.
“Ngươi thật sự là Tô Tiểu Bạch” Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, nàng vội vàng khoát tay cười xòa nói: “Thần Chủ tại thượng, nô tỳ mạo phạm. Trước mắt sắc trời đã tối, không bằng chúng ta nhanh chóng trở về biên giới Triệu quốc đã, buổi tối ở đây cũng không yên bình giống như bây giờ.”
Hắn suy nghĩ trong chốc lát đã đáp ứng, hai người do nàng cầm đầu đi về biên giới.
“Tô Thần Chủ, ta tên Lâm Uyển Linh.”
Trên đường hắn ngại phiền muộn liền tùy tiện nói vài câu, nhưng nàng lại có vẻ không muốn mở miệng, hỏi cái gì đáp cái đó. Hắn cũng ngại tự làm mình mất mặt, không nói thêm lời nào nữa.
“Hệ thống khởi động lại hoàn thành......”
Trên đường đi trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra thanh âm quen thuộc: “Trạng thái giám sát của túc chủ hoàn thành.”
“
Tính danh: Tô Tiểu Bạch
Trạng thái: Sau nghi thức quy thuận tán đi toàn bộ lực lượng, còn lại một phần ngàn tỉ.”
“Đinh. Kiểm tra thấy trong vòng nghìn dặm có di bảo Thần Chủ, thu thập có thể đạt được ban thưởng ngẫu nhiên .”
Hắn biết được thực lực của mình đã giảm lớn, bằng không đối phó mấy người lùn da xanh cần gì phải làm to chuyện. Muốn khôi phục lại thực lực chỉ có thể từng bước một lại đi đường cũ, không có đường tắt để đi. Dù sao nghi thức quy thuận giống như là triệt để format máy tính, không có khả năng khôi phục.
Nhưng địch nhân trước mắt thậm chí đã ngồi ở trên vị trí hắn đã từng ngồi, lấy trạng thái bây giờ tuyệt đối không thể chống lại.
Vì thế kiểm tra được cái gọi là di bảo Thần Chủ, cũng chính là bảo vật lúc trước Tô Tiểu Bạch từng sở hữu. Nếu như lấy về được, nhất định có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục thực lực lên vô số lần.
Chỉ là phương viên vạn dặm cũng không khỏi quá lớn đi? Đối với hắn trước kia mà nói muốn tìm đồ ở bên trong phạm vi này đương nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói lại khó hơn lên trời .
Đúng là gân gà. Nếu như cố ý đi tìm, tỉ lệ tìm được cũng không khác tỷ lệ trúng xổ số là bao.
Nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không lo, bởi vì tất cả huyền bí trên thế gian này đối với hắn mà nói đều không có chỗ che thân. Trong mắt tu sĩ khác là trèo lên đỉnh tu tiên, nhưng trong mắt hắn chỉ là đại đạo bằng phẳng mà thôi.
Coi như không có di bảo Thần Chủ hắn cũng có thể dùng tốc độ biến thái điên cuồng để đột phá.
Suốt chặng đường không nói gì, trăng sáng đã treo giữa không trung, cuối cùng hai người cũng đến được thôn trang.
“Uyển Linh!”
Bọn hắn vừa bước vào thôn trang, bốn phía đã có năm sáu người xông tới bao bọc chung quanh chật như nêm cối.
Ánh mắt do dự cùng hung ác lưu chuyển ở trên người hắn khiến trong lòng hắn nổi giận. Nhưng Lâm Uyển Linh không mở miệng, hắn cũng không tiện phát tác.
“Nghe nói mấy ngày trước đó ngươi tới hẻm núi hàn phong tìm Long Huyết Thảo ? Nơi đó có người lùn qua lại, ngươi nói sao ngươi phải khổ vậy chứ? Long Huyết Thảo, không phải ta không có.”
Tráng hán đầu trâu mặt ngựa cầm đầu đám người kia hắc hắc cười lạnh hai tiếng, đắc ý nói: “Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng gả cho ta, chúng ta chính là người một nhà. Long Huyết Thảo này ngươi muốn dùng thế nào cũng được. Ai, nói thật ra tỷ tỷ ngươi thân chịu trọng thương nhận đủ loại giày vò, ta cũng không đành lòng nhìn.”
Sắc mặt Lâm Uyển Linh biến hóa, cắn răng ngà ken két, nhưng chỉ có thể khách khí cười xòa nói: “Vương thiếu gia, với đại gia đại nghiệp nhà ngươi cần gì phải mất thời gian ở nơi này của ta? Xin tránh ra.”
Nói xong nàng vội vàng bước nhanh muốn rời đi, không ngờ lập tức bị người khác ngăn lại.
“Uyển Linh ngươi vội vã như vậy làm gì? Ta thích ngươi mới dây dưa ngươi, ngươi nên cao hứng mới đúng.”
Vương thiếu gia ra vẻ thống khổ che ngực khom lưng, giả bộ đau khổ nói: “Chẳng lẽ ngươi ích kỷ như vậy, muốn trơ mắt nhìn tỷ tỷ ngươi chết bệnh trong nhà? Tốt xấu gì nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi đó.”
“Nói đủ chưa?”
Đột nhiên Tô Tiểu Bạch quát nhẹ lên tiếng, hù dọa đám người.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Lâm Uyển linh bảo vệ nàng, mắt lạnh nói: “Ta xem các ngươi ai dám ngăn cản.”