Già trẻ đều vui mừng ăn thịt bên cạnh đống lửa nổ lốp bốp, nhưng ngoài mười bước lại là một quang cảnh khác. Vương thiếu gia kia trừng mắt gọi người chung quanh tiến lên phía trước nửa bước, cứng rắn ngăn hai người Tô Tiểu Bạch lại.
“Uyển Linh, ngươi nói lần này ngươi tới hẻm núi hàn phong tìm Long Huyết Thảo, tại sao lại mang theo một tiểu bạch kiểm trở về?”
Con mắt Vương thiếu gia chán ghét nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, trong lòng lại dâng lên mấy phần đố kỵ đối với tướng mạo.
Tuy ngày bình thường hắn cũng chú trọng dáng vẻ, nhưng đứng ở trước mặt Tô Tiểu Bạch quả thực là cách biệt một trời một vực.
Ánh mắt Lâm Uyển Linh nhìn qua chút ánh sáng ít ỏi trong góc nhà gỗ mờ tối, trong lòng đã lo lắng vạn phần. Trong thời gian ngắn khó có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn được.
Hắn thấy bộ dáng bất lực của nàng, trong lòng dâng lên một hồi bất đắc dĩ. Chuyện thế này hắn vốn không nên làm chủ thay nàng, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể quyết định.
Hai tay hắn chắp sau lưng bấm một pháp quyết, đột nhiên trên người hắn tràn ra một cỗ uy áp mạnh mẽ trút xuống bốn phía, trong nháy mắt làm cho người chung quanh lui lại hai bước, nhường ra một lối đi.
“Đi mau.”
Hắn âm thầm đẩy Lâm Uyển Linh một cái, dẫn nàng bước nhanh về phía nhà gỗ.
Người chung quanh hoảng hốt trong lòng, vừa rồi giống như có cuồng phong đập vào mặt, mạnh mẽ đẩy mình về phía sau hai bước, trước mắt lại thấy hai người Tô Tiểu Bạch giống như không bị ảnh hưởng, còn thừa cơ đi ra ngoài, lập tức hiểu ra đây nhất định là bọn hắn giở trò quỷ.
Vương thiếu gia một cái chớp mắt đã trông thấy bọn hắn đã đi ra bên ngoài vài chục bước, lập tức trong lòng nổi giận muốn dẫn người chạy tới. Nhưng người chung quanh hắn bước lên phía trước khuyên nhủ: “Thiếu gia, tiểu bạch kiểm kia không đơn giản, hay là chúng ta từ từ thương nghị tìm đối sách sau.”
Câu nói này khiến lửa giận Vương thiếu gia càng mạnh hơn, trừng mắt quát lên: “Có gì không đơn giản? Hắn nhiều nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, các ngươi mười mấy Trúc Cơ sơ kỳ đã sợ hãi!”
Người chung quanh bị mắng cổ co rụt lại, nhao nhao ngậm miệng cúi đầu không lên tiếng nữa.
Ở Thanh Thiên Giới này, phàm người có thể leo lên tiên đồ đều được xưng là tu sĩ, đại khái chia làm tám đại giai đoạn Trúc Cơ, Kim Đan, Hóa Dịch, Nguyên Anh, Phân Tâm, Đại Thành, Độ Kiếp, Viên Mãn. Mỗi đại giai đoạn lại có ba tiểu giai đoạn, muốn đột phá mỗi tiểu giai đoạn đều có thể nói là khó hơn lên trời, khác biệt trong đó cách nhau một trời một vực.
Bởi vậy đừng nhìn Trúc Cơ sơ kỳ có hơn mười người, gặp Tô Tiểu Bạch được bọn hắn phán đoán là Trúc Cơ trung kỳ, bọn hắn ngay cả một câu cứng rắn cũng không dám nói.
“Cút đi.”
Vương thiếu gia hít sâu một hơi, phất phất tay, cắn răng nói: “Chỉ là trúc cơ trung cấp, chờ ta về nhà bẩm báo cha, nói hắn đưa Uyển Linh đi, để cho hắn chết không có chỗ chôn.”
Hai người Tô Tiểu Bạch đã đi xa, cũng không nghe được bọn hắn nói chuyện, nếu không thì e rằng hắn phải cười ra tiếng.
Trúc Cơ trong kỳ, cũng quá coi thường hắn rồi.
Thế giới diễn hóa đến nay, phân chia thực lực giai cấp cũng có biến hóa. Hắn phán đoán đại khái thực lực trước mắt của mình là Kim Đan hậu kỳ, quả thực thấp quá mức, nhất định phải nhanh chóng đề thăng mới được.
“Cái kia, Tô Thần Chủ. Ta đến nhà rồi, đã làm phiền ngươi.”
Đột nhiên Lâm Uyển Linh xoay người sau đó chắp tay mở miệng.
Đây là lệnh đuổi khách, cũng làm cho Tô Tiểu Bạch kinh ngạc.
“Thật xin lỗi, Tô Thần Chủ. Trong phòng ta nhỏ hẹp, còn có giường bệnh, đúng là không tiện.”
Nàng vội vàng mở miệng giảng giải, lại nghĩ thay hắn. Chỗ kia vừa lớn lại vừa thoải mái, tốt hơn chỗ này của ta rất nhiều. Ta bảo đảm ngày mai nhất định đến nhà nói lời cảm tạ.”
Đến bây giờ nữ nhân này vẫn đề phòng mình.
Hắn không nói gì, nhìn qua ánh mắt khẩn trương của nàng, trong lòng đã minh bạch, chuẩn bị mở miệng đáp ứng.
“Uyển Linh, có phải là bằng hữu ngươi tới hay không?”
Đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh yếu ớt kèm theo từng tiếng ho khan.
Lâm Uyển linh căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía trong phòng.
Lần này liều chết xuất ngoại tìm Long Huyết Thảo, bỏ mặc tỷ tỷ qua một bên. Nhưng trước mắt nàng vẫn là hai tay trống trơn trở về khiến nàng lòng đau như dao cắt, nước mắt rơi như mưa.
Từ khi tỷ tỷ trọng thương đến nay đã được ba tháng mười ba ngày, thân thể yếu dần, e rằng không còn sống được lâu nữa.
“Uyển Linh, sao không nói lời nào? Mau mời bằng hữu vào trong, cũng để cho ta yên tâm.”
Hồi lâu sau trong phòng lại nổi lên âm thanh lần nữa, lúc này đã có mấy phần gấp gáp.
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, hai mắt khẽ nhíu lông mày, suy nghĩ phút chốc mới kiên định nói: “Tô Thần Chủ, tỷ tỷ mời ngươi vào cửa uống trà, không biết có thể vào trong hay không? Chỉ là......”
Nghe nàng gần như cầu khẩn, hắn nhẹ gật đầu nói khẽ: “Ta biết rồi, uống trà là được.”
Cửa gỗ kẹt kẹt mở ra, nàng vội vàng đi đốt nến lên để cho trong phòng sáng lên.
Tô Tiểu Bạch ngồi ở phòng khách, thấy được cửa phòng bên trong không đóng hoàn toàn, âm thanh tỷ tỷ nàng chính là từ đó vọng ra. Trên bàn là một đống hỗn độn bày đầy đồ ăn thừa, hấp dẫn mấy con ruồi bay tới.
Vừa tới bên cạnh, Lâm Uyển Linh lập tức nổi lên nộ khí, vội vàng quay đầu quát nói: “Tỷ tỷ, trước khi ta đi không phải đã đưa tiền nhờ lão bà tử chiếu cố ngươi sao? Nàng cho ngươi ăn đồ vật này!”
“Uyển Linh. Bà bà kia không phải người trong nhà chúng ta, có thể mỗi ngày đi theo ta ba bữa cơm đã không dễ, cũng không thể cầu nhiều.”
“Đúng rồi, bằng hữu của ngươi đâu? Ta nghe tiếng bước chân, có vẻ như là một nam tử xinh đẹp .”
Ngoài phòng hai người nhìn nhau, nàng bất đắc dĩ thở dài, nói khẽ: “Tỷ tỷ nằm trên giường ba tháng, luyện được một đôi tai tốt, tiếng bước chân nam nữ già trẻ vừa nghe là biết.”
Thế là hai người vội đi về phía căn phòng kia.
Vừa vào cửa thấy một bóng người đằng sau rèm che, thân hình uyển chuyển kia nằm ở trong trướng khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
“Tỷ tỷ, ta không tìm được Long Huyết Thảo.”
Nàng nắm chặt nắm đấm rưng rưng cúi đầu, lời cầu khẩn giống như được nặn ra từ trong kẽ răng.
“Long Huyết Thảo chính là tiên thảo, ngay cả tu sĩ cũng khó sở hữu chớ nói chi là phàm nhân như chúng ta. Uyển Linh, không thể tự trách mình.”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên tỷ tỷ ho khan.
Tiếng ho khan này rơi vào trong tai nàng là từng tiếng tê tâm liệt phế, từng tiếng như kim châm lưỡi dao đang lăng trì thân nàng.
“Lâm cô nương, gia tỷ thân nhiễm bệnh nặng, nếu không để cho ta xem bệnh một chút đi.”
Đột nhiên Tô Tiểu Bạch nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn còn nợ Lâm Uyển Linh nhân tình, thay nàng chữa khỏi cho tỷ tỷ cũng là chuyện nên làm.
Nhưng lời này lại khiến Lâm Uyển Linh bỗng nhiên quay đầu lại, vội vàng kéo hắn đến bên cạnh, nặng nề sốt ruột nói: “Tô Thần Chủ, chỉ có việc này ta cầu ngươi vạn vạn đừng làm ẩu. Không có Long Huyết Thảo, tỷ tỷ nàng vốn dĩ đã là nến tàn trong gió, nếu như lại thêm chuyện gì đó nữa......”
“Uyển Linh, không được vô lễ. Đây là khách nhân có ý tốt.”
Trên giường lụa mỏng vũ động, phút chốc đã lộ ra nửa người tỷ tỷ Lâm gia nằm trên giường.
Tướng mạo của nàng giống với Lâm Uyển Linh, nhưng khí chất hai người hoàn toàn khác biệt. Lâm Uyển Linh sinh khí bừng bừng, có thể dùng bốn chữ sinh động thông minh. Mà tỷ tỷ thì mặt mũi mang theo nhu khí, cũng là mỹ nhân.
“Vâng, tỷ tỷ.”
Lâm Uyển Linh nghe lời, liền dẫn hắn đến trước giường.
Hắn lấy tay cầm nhẹ lên trên cổ tay tỷ tỷ đưa ra, trong khoảnh khắc lòng đã có phán đoán.
Chỉ thấy linh khí trên người hắn sôi trào như sóng biển, sức mạnh mênh mông dũng mãnh lao thẳng tới thân thể tỷ tỷ khiến nàng lên tiếng kinh hô, để cho Lâm Uyển Linh sắc mặt kịch biến.