Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 970 - Chương 1000. Thần Y Diệu Thủ

Chương 1000. Thần y diệu thủ
Chương 1000. Thần y diệu thủ

“Tô Thần Chủ, ngươi đang làm gì vậy, mau dừng tay!”

Vừa rồi Tô Tiểu Bạch không giải thích trước khi chữa thương cho tỷ tỷ làm cho Lâm Uyển Linh hiểu lầm, nàng vội vươn tay muốn kéo ra.

Ba.

Đột nhiên tỷ tỷ giữa giường gạt tay Lâm Uyển Linh đi, để sắc mặt nàng kịch biến lập tức ngừng động tác lại.

Tỷ tỷ nằm nghiêng xuôi theo giường, sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh như mưa, trong miệng không ngừng thở dốc, ngay cả nói chuyện cũng nói không nên lời.

Một lát sau Tô Tiểu Bạch thở dài một hơi, thả lỏng cổ tay tỷ tỷ ra.

Tỷ tỷ cũng như trút được gánh nặng, đang xoay người nằm trên giường lại từ từ đứng lên.

“Ngươi rốt cuộc đang làm gì!”

Lâm Uyển Linh ghé sát tai hắn, cắn răng nói chuyện.

Quả nhiên không nên để hắn vào nhà, bây giờ nàng đã hoàn toàn không biết nên làm sao mới tốt.

“Uyển Linh, bằng hữu của ngươi là đại phu sao? Hắn vừa rồi chữa bệnh cho ta, bây giờ ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

Không đợi hắn mở miệng, tỷ tỷ vội vàng giải thích, sau lại vội nói cám ơn: “Đa tạ công tử.”

Nghe lời này sắc mặt Lâm Uyển Linh biến hóa, không dám tin nhìn mà Tô Tiểu Bạch, há mồm nửa ngày không biết nói cái gì mới tốt.

Hắn đứng dậy kéo nàng sang một bên, nói khẽ: “Tỷ tỷ ngươi thụ thương rất nặng, mặc dù bây giờ được ta ổn định thương thế, không đến mất mạng. Nhưng nàng muốn khôi phục thì vẫn cần Long Huyết Thảo.”

Lâm Uyển Linh còn đang ngạc nhiên, nghe xong lập tức lại ỉu xìu trở lại, thở dài: “Còn cần Long Huyết Thảo. Nhưng ta nên đi tìm ở nơi nào.”

“Vừa rồi không phải người họ Vương kia nói nhà hắn có sao?”

Tô Tiểu Bạch cười nói.

“Không nên không nên.”

Sắc mặt nàng khẽ biến, vội vàng khoát tay, buồn bã nói: “Cũng không phải ta không muốn liều mạng thay tỷ tỷ. Tỷ tỷ cũng biết việc này, nàng nói tuyệt đối sẽ không để cho ta làm như vậy, nếu không thì ngay cả vết thương lành lại cũng sẽ tự vận.”

“Ai bảo ngươi gả cho hắn, chúng ta đi mua.”

Hắn an ủi: “Yên tâm đi, Long Huyết Thảo ta mang về cho ngươi. Mấy ngày tới ngươi ở nhà chiếu cố tỷ tỷ, khẩu vị của nàng sẽ tốt hơn nhiều so với trước kia đó.”

“Cái này......”

Vẻ mặt nàng lộ vẻ kinh hỉ, lại cúi đầu chần chờ nói: “Tại sao ngươi lại giúp ta như vậy?”

“Là trước đó ngươi cầu ta, quên rồi sao?”

Hắn cười ha ha hai tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài cửa.

Hai người từ biệt trước cổng chính, sắc mặt nàng khó chịu mở miệng nói: “Tô Thần Chủ, trời đã muộn rồi, nếu không bây giờ ở tạm nhà của chúng ta đi.”

Trước đó nàng sợ tên điên tự xưng là Tô Tiểu Bạch Tô Thần Chủ này làm chuyện điên rồ gì đó.

Nhưng quét sạch người lùn da xanh, khí thế chấn trụ một đám lưu manh, sau đó lại xuất thủ chữa bệnh cho tỷ tỷ. Những việc này là người điên có thể làm sao? Lại thêm đại ân khó báo, nàng mới cúi mặt mở miệng mời hắn lưu lại.

“Không cần. Ta vào khuê phòng của nữ hài tử đã là không đúng với tam cương ngũ thường. Mấy ngày nữa ta lại đến.”

Hắn cười cự tuyệt.

Sau đó Tô Tiểu Bạch nhanh chân rời khỏi nhà.

Muốn lấy Long Huyết Thảo, thuận tiện nhất tất nhiên là tới Vương gia.

Hắn hỏi nhà Minh Vương, sau đó trực tiếp chạy tới.

Ở trong thôn nhỏ này rất dễ dàng có thể tìm thấy thái tử Vương gia kia. Hắn vừa đến trước cửa đã dửng dung muốn tiến thẳng vào trong, quả nhiên lập tức thu hút sự chú ý của mấy tên hộ vệ hung thần.

“Người nào đó, dám đột nhập vào nhà Sấm Vương!”

Hắn vung tay quát lên: “Đi thông báo lão gia nhà các ngươi, nói có khách quý đến.”

Lời nói của hắn mang khí thế chấn tan đám mây, làm cho hộ vệ cũng lui về sau nửa bước.

Người tới không đơn giản.

Sắc mặt bọn hắn biến hóa nhìn nhau, sau đó chắp tay, vội chạy vào trong phòng bẩm báo.

Chỉ chốc lát sau người kia sắc mặt tái nhợt chạy ra. Đứng sau cánh cửa, sau khi mấy thủ vệ thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng lập tức khẩn trương.

“Quý khách, mời đi bên này.”

Hắn đến trước mặt Tô Tiểu Bạch, khoát tay chặn lại tiếng quát.

Híp mắt nhìn hắn, trong lòng Tô Tiểu Bạch minh bạch nhất định là có chi tiết gì đó, hẳn là lúc trước chạm mặt Vương thiếu gia kia, từ đó gây cản trở.

Nếu như hắn muốn, trong khoảnh khắc có thể khiến cho Vương gia này lâm vào biển máu.

Nhưng một nhà Lâm Uyển Linh sinh hoạt ở nơi này, hắn cũng không tiện làm quá mức.

Hắn cũng không thể làm gì khác hơn là thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp tiến vào trong nhà.

Tòa nhà này không giống với tòa nhà nhỏ hẹp lờ mờ của Lâm Uyển Linh, có thể dùng bốn chữ vàng son lộng lẫy để hình dung.

Trong nội đường bày bình phong, đằng sau có người đang ăn thịt uống rượu thật thoải mái.

“Con trai, chính là hắn?”

Sau tấm bình phong truyền tới một âm thanh nặng nề .

“Cha, chính là hắn.”

Vương thiếu gia sảng khoái cười lên ha ha.

Hắn không nghĩ tới Tô Tiểu Bạch lại còn dám chủ động đến nhà hắn, đây thật là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại tới.

“Động thủ!”

Đùng một cái, đũa hung hăng nện bị trên bàn .

Lúc tiếng nói vừa dứt, ở chỗ tối tăm bốn phía có mấy chục tên vũ phu xông ra, tay đều cầm binh khí xông thẳng đến mặt hắn.

Đám người này đa số là Trúc Cơ sơ kỳ, có một số là trúc cơ trung cấp, về phần trúc cơ hậu kỳ thì không có một ai.

Bên trong tiếng la giết, nắm tay của Tô Tiểu Bạch hất lên, lúc này khí thế trên người hắn giống như hồng thủy trút xuống, trong nháy mắt đụng vào thân thể của đám người bốn phía khiến cho bọn hắn kêu rên liên hồi, thân hình trực tiếp bay ngược ra phía sau, đụng hỏng không biết bao nhiêu bàn ghế .

Bên trong âm thanh binh linh bang lang, già trẻ Vương gia sau tấm bình phong vừa rồi còn rất uy phong, bây giờ đã lập tức ngậm miệng lại.

“Vương lão gia, ta đến chỗ này không vì thứ gì khác, chỉ vì một gốc Long Huyết Thảo.”

Hắn tự mình ngồi xuống phòng khách, rất nhanh Vương Lão Gia đằng sau tấm bình phong kia lập chắp tay, khuôn mặt tươi cười ra đón.

“Không biết thiếu hiệp họ gì tên gì?”

Hắn khẽ cau mày, nghĩ ra cái tên giả: “Tô Thiên Sinh.”

“Tên hay! Thiếu hiệp quả là hào khí ngất trời, khí vũ hiên ngang, quả thật tuấn tú lịch sự.”

Vương Lão Gia ngồi một bên cười ha ha, phảng phất như quên hết vừa rồi còn tức giận hô to động thủ .

“Bớt nhiều lời, ta tới mượn Long Huyết Thảo dùng một chút, hôm sau sẽ trả lại.”

Ánh mắt Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt quét tới, nhìn chằm chằm hắn tới mức mồ hôi lạnh toát ra như mưa.

“Cái này......”

Vương Lão Gia kia gấp gáp xoa xoa mu bàn tay, bất đắc dĩ nói: “Tô thiếu hiệp, Long Huyết Thảo là bảo vật tổ tiên ta thật vất vả mới truyền xuống.”

“Vậy mà thiếu gia nhà ngươi dám lớn tiếng nói Lâm Uyển Linh gả vào nhà ngươi sẽ cho nàng Long Huyết Thảo?”

Cười lạnh hai tiếng, Tô Tiểu Bạch ngồi yên tại chỗ không chịu đứng dậy.

“Tuy Long Huyết Thảo này là bảo vật tổ tiên truyền xuống, nhưng chung quy cũng là dược thảo cứu người. Nếu như cô em chồng gặp nạn, sao có thể không cứu?”

“Hôm nay mượn tạm, sau này nhất định trả lại.”

Tô Tiểu Bạch bất đắc dĩ quát lên.

Vương gia này gia lớn nghiệp lớn, mà Long Huyết Thảo tuy trân quý nhưng cũng không đến mức tổ tiên hắn truyền đến bây giờ. Vương Lão Gia kia chỉ là không nhìn thấy lợi ích cho nên không chịu nhả ra thôi.

Thời điểm Vương Lão Gia nhìn hắn trong lòng cũng đang chảy máu, hận đến nghiến răng.

Hộ vệ trong nhà tuy nhiều, thế nhưng đều chỉ là một chút phế vật trúc cơ trung cấp, trước mắt căn bản không phát huy được tác dụng.

Đúng là trân bảo trong nhà rất nhiều, Long Huyết Thảo không đủ quan trọng. Nhưng dựa vào đâu mà đưa cho người ta miễn phí? Tính mệnh tỷ tỷ Lâm Uyển Linh kia có quan hệ gì với hắn?

Tuy chỉ vì Long Huyết Thảo mà đắc tội một Tô Tiểu Bạch ít nhất là cường giả trúc cơ hậu kỳ này đúng là không khôn ngoan, nhưng hắn thực sự vẫn không cam tâm chắp tay đưa ra Long Huyết Thảo.

Ngày bình thường ở thôn trang này chỉ có hắn bức người khác, đã bao giờ bị người khác áp chế như vậy?

Hết chương 1000.
Bình Luận (0)
Comment