“Tô thiếu hiệp nói chí phải.”
Vương Lão Gia chắp tay cười làm lành, lại nói: “Chỉ là bảo vật trong nhà giấu ở nơi khác, thỉnh cầu Tô thiếu hiệp sáng mai tới lấy.”
Tô Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, thầm nghĩ Vương gia này gia nghiệp lớn, không đến mức vì một gốc Long Huyết Thảo mà liều mạng một lần, lập tức gật đầu đáp ứng.
Chờ sau khi liên tục hành lễ tiễn tôn đại thần muốn mạng già này của hắn đi, Vương Lão Gia đứng ở cửa ra vào chậm chạp không chịu quay người lại.
“Cha, người đã đi rồi, ngài cùng ta trở về phòng thôi.”
Bên cạnh Vương thiếu gia đau khổ cầu khẩn, kém chút nữa đã quỳ trên mặt đất .
“Phi nhi, cha có chuyện giao cho ngươi, nhất định phải nghe rõ từng chút một.”
Vương Lão Gia run rẩy giơ bàn tay gầy nhom khẽ vuốt đỉnh đầu Vương thiếu gia, nói khẽ: “Đêm nay ngươi thu dọn đồ vật trong nhà, đến Vân Thanh Quan nhờ Từ Phú Từ thúc thúc của ngươi . Từ thúc thúc ngươi có địa vị cao, nhất định có thể chiếu cố tiền đồ cho ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kĩ đại thù hôm nay, sau này báo thù huyết hận.”
Câu nói này khiến cho Vương thiếu gia cả kinh trợn tròn tròng mắt, vội nói: “Cha, không phải chỉ là một gốc Long Huyết Thảo sao? Hắn muốn, chúng ta cho là được.”
“Người này chính là một con đỉa! Muốn cắm rễ vào Vương gia chúng ta hút máu. Hôm nay hắn muốn Long Huyết Thảo, ngày mai ngày mốt thì sao? Hút cho Vương gia chúng ta không còn một chút. Hút hết tiền tài sẽ lấy mệnh, hừ, một chút cũng đừng nghĩ lấy được từ ta.”
Vương Lão Gia tức giận lên tiếng, thân thể run rẩy.
“Phi nhi, ý ta đã quyết, không cần nói nhiều.”
Vừa dứt lời, lão gia tử vung tay trực tiếp trở về phòng, phân phó hạ nhân quét sạch phòng, thu thập châu báu đi.
Trăng lên rồi lặn, đêm nay bởi vì trêu chọc Tô Tiểu Bạch mà không biết bao nhiêu người trong thôn này cảm thấy ngủ không ngon giấc .
Sáng sớm hôm sau hắn đi thẳng về phía Vương gia.
Sau khi đi vào đại môn hắn khẽ cau mày, phát hiện thấy bầu không khí có chút không đúng.
Phía sau cửa trước nhà không thấy một bóng người, con đường phía trước lại càng lộn xộn không chịu nổi, nội đường thì mơ hồ không rõ.
Kẹt kẹt.
Hắn nhanh chân đến đẩy cửa lớn ra, mấy tia nắng sớm giống như đao kiếm chiếu thẳng vào trong phòng.
Trong ánh sáng ở giữa phòng, Vương Lão Gia đã ngồi chờ rất lâu.
“Tô thiếu hiệp.”
Hắn thấy người tới vội vàng giật mình đứng lên, đưa tay hướng bốn phía căn phòng đã rỗng tuếch, cười ha ha nói: “Không có Long Huyết Thảo, nếu như ngươi muốn cái gì, tự mình động thủ cầm đi là được.”
Nhìn bộ dáng đắc thắng của hắn, Tô Tiểu Bạch lập tức im lặng, dở khóc dở cười.
Chỉ vì một gốc Long Huyết Thảo có cần đến mức đó không.
“Vương Lão Gia, lời này nghiêm trọng rồi. Nếu Long Huyết Thảo không có ở đây, vậy ta cáo từ trước.”
Trong lòng của hắn vừa sợ vừa giận.
Kinh hãi vì Vương lão gia tử này thật là cẩn thận, vì một gốc Long Huyết Thảo mà chấp nhận một đêm tẩu tán gia sản.
Giận là vì Vương Lão Gia này nuốt lời, hôm qua nói rõ hôm nay cho mượn Long Huyết Thảo chỉ là vì muốn tranh thủ kéo dài thời gian một đêm. Đến sáng sớm hôm nay cả nhà đã trống không.
“Tô thiếu hiệp, đi nhanh như vậy sao? Sao không lưu lại nói chuyện một lát, lão già ta cũng cô đơn mà.”
Vương Lão Gia đặt chân trong phòng cười lên ha hả, bộ dáng hoàn toàn thắng lợi.
Hắn cũng không để ý tới lời nói của tên khờ dại này, trực tiếp rời khỏi đây, chạy tới nhà của Lâm Uyển Linh.
Tên Vương Lão Gia này coi một chút tiền tài còn quan trọng hơn so với mạng của mình, quả thực là kỳ nhân. Nhưng trước mắt quan trọng nhất chính là giải quyết vấn đề của tỷ tỷ Lâm Uyển Linh, dây dưa ở chỗ này cũng vô dụng.
Hắn vừa tới cửa ra vào đã đụng trúng Lâm Uyển Linh.
U oa một tiếng, nàng đã ngã xuống đất, hít sâu một hơi vuốt vuốt cái trán của mình, sau đó không nhịn được híp mắt nhìn vào trong nhà.
Đợi khi thấy trong nhà đã bị quét sạch sành sanh, nàng lập tức kinh ngạc đến ngây người.
“Tô Thần Chủ, cái này......”
Sáng nay nàng nghe thấy thôn nhân truyền tai nhau sự tình đêm qua liền vội vàng chạy tới, lúc này thấy Vương Lão Gia quả thật làm ra chuyện hoang đường như thế, trong lòng cũng kinh ngạc.
“Ngươi cũng biết rồi sao? Ngươi đi theo ta.”
Mặt mo Tô Tiểu Bạch ửng đỏ, vội vàng ho khan hai tiếng sau đó chạy về nơi xa.
Đó là phía bắc thôn, là một mảng lớn rừng rậm.
“Trước mắt chẳng biết Long Huyết Thảo đã đi đâu, nhưng thương thế của tỷ tỷ ngươi lại chuyển biến xấu từng ngày. Trước tiên ta cần nghĩ biện pháp ổn định triệt để thương thế của nàng, sau đó mới rảnh tay đi tìm Long Huyết Thảo để giải quyết vấn đề tận gốc.”
Trên đường hắn giảng giải hai câu, lại nói: “Ba Diệp quả, Thúy Lan hoa, Tái Kinh Lôi......”
Liên tiếp danh tự dược vật này làm cho Lâm Uyển Linh nghe nhức cả đầu. Những ngày này nàng vì chữa khỏi thương thế cho tỷ tỷ mà bôn ba bốn phía, đều có mấy phần ấn tượng với những cái tên này, sau khi nghe xong cả kinh nói: “Tô Thần Chủ, ngươi cần những thứ này làm gì? Thạch tín, đây chính là vật kịch độc đó.”
Không chỉ là thạch tín, hắn vừa rồi nói ra đủ loại dược vật, cơ hồ có bảy, tám loại là độc dược mãnh liệt.
“Ngươi là bác sĩ ta là bác sĩ? Cứ tìm những dược vật này theo lời ta nói. Những đồ vật bình thường này đều có thể tìm được ở phụ cận.”
Không có thời gian giải thích cho nàng, hắn nói qua loa hai câu sau đó vội vàng thúc giục nàng bắt đầu đi thu thập dược liệu .
Kết quả là hai người vội vàng hối hả ngược xuôi ở trong rừng rậm. Tô Tiểu Bạch là bước đi như bay, lao vùn vụt bốn phía ở trong rừng rậm. Lâm Uyển Linh đi lại vội vàng, con mắt đảo loạn bốn phía, nửa ngày mới có thể tìm tới một vị thuốc.
Như thế mãi đến giữa trưa, hai người mới lên đường trở về thôn.
Bởi vì Tô Tiểu Bạch chỉ muốn trị một người cho nên cũng không cần nhiều, đủ dùng là được, hai người mới có thể dùng thời gian nửa ngày đã thu thập đủ.
Chờ sau khi trở lại căn nhà gỗ Lâm gia, Lâm Uyển Linh vội vàng thả dược liệu xuống rồi lập tức đi vào phòng trấn an tỷ tỷ mình .
Mà Tô Tiểu Bạch lại mang theo dược liệu tiến vào phòng bếp. Hắn thôi động linh lực trong cơ thể, lúc này bếp lò nổ ầm một tiếng, ánh lửa cháy lên hừng hực.
Hắn một tay thúc giục lửa trên bếp, một tay khác xuất ra mấy vị thuốc ném vào bên trong ngọn lửa.
Bởi vì có hắn khống chế, dược liệu có thể phiêu phù bên trên ngọn lửa mà không rơi xuống, được hỏa diễm thiêu đốt lốp bốp vang dội, dần dần biến sắc.
Xử lý tốt đủ loại dược liệu, hắn đứng lên, ném nồi sắt lên lò, sau đó bỏ dược liệu đã xử lý tốt vào trong nồi, thêm nước chế biến.
Trong nhà gỗ truyền ra từng trận dị hương, để cho bầu không khí nóng nảy dần dần ôn hòa.
Đông.
Một tiếng vang nhỏ đánh thức Lâm Uyển Linh đang gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Hắn đặt nửa bát thuốc màu nâu xuống trước mặt nàng, dị hương xông vào mũi, sau đó ngồi xuống nói: “Chén canh này có thể tạm thời ổn định thương thế tỷ tỷ ngươi, để cho thương thế nàng tốt lên, không khác gì thường nhân. Nhưng thương thế trong cơ thể nàng vẫn còn, nếu không có Long Huyết Thảo, nàng vẫn có thể......”
Nghe lời này, sắc mặt Lâm Uyển Linh biến hóa.
Nàng nhìn về phía chén thuốc bốc lên từng mùi hương ấm áp kia, vội vàng chắp tay nói cám ơn: “Đa tạ Tô Thần Chủ.”
“Chờ tỷ tỷ ngươi uống xong bát thuốc này, chúng ta cũng không thể ở lại đây .”
Nhẹ gật đầu, Tô Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Ở đây đã không có Long Huyết Thảo, nhưng đây chỉ là linh thảo phổ thông, trong thành trấn nhất định có. Chúng ta đi vào trong thành tìm Long Huyết Thảo sẽ có thể giải quyết vấn đề của tỷ tỷ ngươi dễ dàng.”
Lâm Uyển Linh nghe vậy tâm thần khuấy động, dùng hành đại lễ cùng với lệ nóng để cám ơn: “Đa tạ Tô Thần Chủ.”