Cầm chén thuốc đã nguội tiến tới trước cửa phòng tỷ tỷ, Lâm Uyển Linh cúi đầu nhìn qua chén thuốc, thần sắc quả thực có chút phức tạp.
Nàng biết bên trong chén thuốc này có đồ vật gì. Nếu không trải qua chế biến mà trực tiếp ăn vào, liều chất độc kia đã có thể hạ độc chết mấy con trâu.
Thứ này thật sự có thể chữa bệnh sao?
Trong nội tâm nàng vẫn bán tín bán nghi, dù sao đây là đang lấy tính mệnh tỷ tỷ nhà mình làm tiền đặt cược.
“Uyển Linh, bưng chén thuốc Tô tiên sinh làm xong tới đây.”
Tỷ tỷ bên trong màn trướng nhẹ giọng kêu một tiếng.
Nàng cười như chuông bạc nói: “Tô tiên sinh tự xưng là Thần Chủ, quả thật là có hơi hoang đường một chút. Nhưng ngược lại ta thật sự nhìn ra hắn còn bình thường hơn mấy phần so với những người ta đã thấy. Nếu không có hắn sợ là chúng ta còn chưa biết phải rơi vào hoàn cảnh gì đâu.”
Nghe xong lời của tỷ tỷ , tuy Lâm Uyển Linh cũng cười đứng lên, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối không lời giải thích.
Nàng nâng chén thuốc ngồi vào mép giường, trước tiên múc nửa muỗng thổi thổi, sau đó xốc màn lên đút cho tỷ tỷ .
Ực một tiếng uống cạn, trước tiên nàng đặt chén thuốc xuống bên cạnh, sốt ruột nói: “Tỷ tỷ, chúng ta uống trước nửa muỗng đã, ngươi có gì không thoải mái phải lập tức nói vơus ta .”
Tỷ tỷ ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Trải qua hồi lâu, nàng đột nhiên hoảng sợ nói: “Uyển Linh, thuốc này…!”
Lâm Uyển Linh ngồi ở mép giường suy nghĩ lung tung vì thế mà kinh ngạc, vội vàng thò người vào bên trong giường , lập tức thấy tỷ tỷ mình lại chống tay tự mình ngồi dậy, trước đây nàng tuyệt đối không thể làm được .
“Thuốc này hữu hiệu.”
Lâm Uyển Linh mừng rỡ lên tiếng kinh hô, vội vàng cầm chén thuốc bên cạnh lên đưa cho tỷ tỷ.
Nhưng tỷ tỷ không ngừng cười lớn rồi mới đưa tay tiếp nhận, cười nói: “Uyển Linh, ngươi lại nghi oan cho Tô tiên sinh nữa rồi.”
Nói xong nàng liền bưng chén thuốc múc từng muỗng chậm rãi uống vào.
Đợi đến khi chén thuốc không còn một chút nào, trên trán nàng đã mồ hôi dày đặc. Nàng cảm thấy toàn thân mình nhột nhột như có ngàn vạn con côn trùng đang bò, nàng không khỏi rên rỉ hai tiếng, sau đó bước chân xuống giường.
Một màn này để cho Lâm Uyển linh ngồi bên cạnh nhìn thấy, nước mắt lập tức tuôn ra.
Lần cuối cùng trông thấy tỷ tỷ đứng ở trước mặt mình đã là chuyện rất lâu trước kia.
Đắc đắc.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng tiếng đập cửa, chính là Tô Tiểu Bạch.
“Một chén thuốc không cần uống đến hơn một canh giờ chứ? Cũng không đắng lắm mà.”
Hắn khẽ gọi: “Chúng ta còn có chuyện phải làm đấy, thời gian gấp gáp.”
Tỷ muội trong phòng nghe lời này, nhìn nhau nở nụ cười.
Tuy trong lòng các nàng biết Tô Tiểu Bạch tuyệt đối không thể là Tô Thần Chủ trong truyền thuyết, nhưng đối với các nàng mà nói tất cả những việc hắn làm đã không khác Tô Thần Chủ chân chính.
Dù sao ai lại tận tâm tận lực giúp các nàng một việc lớn như thế mà không có chút mưu đồ nào, cũng chỉ có một mình hắn.
“Tỷ tỷ, ta giúp ngươi mặc áo.”
Lâm Uyển Linh đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, nở nụ cười sâu trong đáy lòng, sau đó quay đầu sang Tô Tiểu Bạch hô: “Biết rồi, chúng ta lập tức đi ra. Tô tiên sinh, làm phiền ngươi ở ngoài cửa chờ, không được đi vào.”
Hắn đứng ở ngoài cửa nghe rõ, không khỏi nhíu mày cười lên, trở về bên cạnh bàn ngồi xuống chờ là được.
Không được bao lâu, cửa phòng liền kẹt kẹt mở ra. Một bóng người uyển chuyển phiêu nhiên tiến lên .
“Nô tỳ Lâm Uyển Tích, tham kiến Tô tiên sinh.”
Tỷ tỷ mở miệng nói chuyện. Muội muội ở bên cạnh cũng hoạt bát hô: “Nô tỳ Lâm Uyển Linh, tham kiến Tô tiên sinh.”
Nàng mặc váy dài, trong mắt tràn đầy sự thích ý, cười vô cùng vui vẻ.
Hai tỷ muội này tuy không có tư thái khuynh quốc khuynh thành nhưng lại xinh đẹp động lòng người, rất dễ thu hút ánh mắt người khác. Những mỹ nhân khuynh thành kia có thể so sánh với hoa hồng say lòng người, nhưng hoa tỷ muội này lại là ven đường phấn, lam tiểu Hoa, tuyệt không giống với hoa hồng mê người kia, tự có chỗ hấp dẫn riêng.
“Ài, Tô tiên sinh, làm gì mà nhìn tỷ tỷ ta chằm chằm như vậy? ”
Lâm Uyển Linh cười lên hì hì, lách mình ngăn trước mặt tỷ tỷ nhà mình .
Tỷ tỷ nằm trên giường, nàng trở thành trụ cột trong nhà. Mà lúc này tỷ tỷ ở trước mặt nàng, nàng lại biến thành tiểu hài tinh nghịch thông minh lúc trước kia.
“Uyển Linh, đừng nói bậy. Tô tiên sinh sao có thể nhìn ta.”
Trên mặt Lâm Uyển Tích phiếm hồng, vội vàng khoát tay mở miệng giải thích.
Nhìn các nàng chơi đùa, trong lòng Tô Tiểu Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhất thời làm ra chén thuốc này, bất luận trên thư tịch nào cũng tuyệt không có ghi chép phương thuốc, mà là hắn mượn ưu thế thông hiểu đạo lý vạn vật của mình mà nghĩ ra. Hữu hiệu thì hắn có thể xác định trăm phần trăm hữu hiệu.
“Hai vị. Sự tình đến đây còn chưa kết thúc, chúng ta phải dành thời gian đi vào trong thành .”
Đợi các nàng chơi đùa xong hắn mới chắp tay đứng dậy nói: “Thành trấn gần chúng ta nhất không biết là cái nào?”
“Đi về phía nam hơn một trăm dặm có Thanh Vân Quan, là thành trấn biên thuỳ của Triệu quốc .”
Lâm Uyển Tích thu hồi vẻ đùa cợt, vội vàng cung kính nói.
“Vậy chúng ta sẽ hướng về Thanh Vân Quan tìm Long Huyết Thảo. Lâm Uyển Tích cô nương, thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn tốt đâu.”
Kết quả là 3 người nhanh chóng thu thập đồ đạt, chuẩn bị lên đường hướng về Thanh Vân Quan.
Hơn một trăm dặm nói xa không xa, nhưng nói gần cũng không gần. 3 người chuẩn bị lương khô, không ngừng gấp rút lên đường.
Tuy nói đường đi là do quan phủ mở ra nhưng trên thực tế không khác đường núi bao nhiêu. Dù sao đây cũng là biên cương chi địa.
“Tô tiên sinh, đợi khi tìm được Long Huyết Thảo, không biết ngươi có tính toán gì không?”
Lúc gấp rút lên đường, đám người không khỏi mở miệng nói chuyện giải buồn.
“Muốn nói dự định thì không có. Nhưng cũng có sự tình muốn làm, chính là phải tìm được tổ đình Tô thị nhất tộc.”
Không bị ràng buộc, Tô Tiểu Bạch nhàn nhạt nói lên dự định của mình.
Tô thị nhất tộc là huyết mạch của hắn, là huyết mạch của sáng thế chủ lưu truyền hậu thế. Nếu như gặp nhau tất sẽ có cảm ứng. Bởi vậy hắn cũng không cần sốt ruột, chỉ cần gặp là có thể nhận ra.
Huống chi tình huống trước mắt có sương mù che mắt, hắn muốn tìm hiểu nguồn gốc cũng không có cơ hội.
“Tổ đình Tô thị nhất tộc sao? Tô tiên sinh, tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, quả thật không biết.”
Áy náy cung kính khom người, Lâm Uyển Tích nhẹ nhàng nói.
Mọi người ở đây đang nói chuyện, đột nhiên bốn phía trong rừng lại có một đàn chim bay bị hù dọa. Tiếng xột xoạt bên tai không dứt.
Chỗ sâu trong rừng rậm nghe được âm thanh như thế khiến cho sắc mặt hai tỷ muội Lâm gia biến hóa.
Chẳng lẽ là mãnh thú gì đó?
Không để các nàng lo lắng lâu, trong khoảnh khắc bụi cỏ phía sau có mấy con khỉ xông ra.
Con khỉ này không giống bình thường, than hình to lớn như nam tử trưởng thành.
Thời điểm sắc mặt các nàng kịch biến , hầu tử lại một bước đến quỳ trước mặt Tô Tiểu Bạch, hai tay dâng ra mấy trái đào tiên .
“Đây là?”
Lâm Uyển Linh lần đầu tiên trông thấy hầu tử hiến đào, không khỏi kinh hô liên tục.
Mà Tô Tiểu Bạch thì hiểu được ý tứ mấy con khỉ này, tiến lên cầm ra một quả từ bên trong đống đào tiên, thản nhiên nói: “Ngươi đã có tâm, vậy thì sẽ dạy ngươi phúc vận gia thân, tai hoạ bất xâm.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại giống như chú ngữ, quả thật có pháp lực. Chỉ thấy thân mấy con khỉ kia tỏa ra quang mang, xoay người lại hóa thành hình người quỳ gối trên đường .
“Đa tạ Thần Chủ tứ phong.”
Mấy hầu tử hóa người kia vô cùng kích động hô to lên tiếng.
Một màn này khiến cho hai tỷ muội đằng sau giật mình không nói ra lời.
“Đào tiên chính là vật trân quý của các ngươi, với ta cũng không có tác dụng lớn. Ta lấy một quả để bày tỏ tâm ý, còn lại các ngươi cầm về đi.”
Tô tiểu bạch gật một chút đầu, phất tay ra lệnh.
Nhưng bọn hắn vừa quỳ vừa dần dần thối lui về phía sau, không hề dám động mấy trái đào tiên trên đường một chút nào.