“Tô, tô Thần Chủ. Cái này...... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Mấy canh giờ trên đường này , Lâm Uyển Linh quả thực là quấn lấy Tô Tiểu Bạch để hỏi, rất muốn hỏi đến cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.
“Linh thú lấy phong, các ngươi không biết sao?”
Hắn cũng thản nhiên nói thẳng: “Linh thú muốn tu thành yêu tiên, trước tiên cần hóa hình người mới có thể làm ít công to.”
“Nghe thì có nghe, nhưng vì sao quanh năm chúng ta ở nơi này vẫn không thấy có Linh thú hướng chúng ta lấy phong? Không phải nói là mỗi người đều có thể sao.”
Hắn cười cười nói: “Phải là người có phúc đức hậu trọng mới có thể mở miệng Phong Yêu, có lẽ là lời dân gian lưu truyền có sai sót. Ta từng ngồi Thần Chủ chi vị, bọn hắn đương nhiên là chạy theo ta như vịt.”
Nếu là người bình thường mở miệng Phong Yêu, có thể khiến Linh thú sau trăm năm hóa thành hình người. Mà Tô Tiểu Bạch mở miệng PhongYêu chẳng những trong khoảnh khắc hóa thành hình người, đối với tu luyện sau này của Linh thú cũng có ích lợi lớn hơn.
Nghe hắn còn nói mình là Tô Thần Chủ trong truyền thuyết kia, Lâm Uyển Linh không khỏi thè lưỡi. Trong đáy long nàng vẫn không tin, dù sao đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Trong truyền thuyết còn có yêu quái ma thú đếm không hết nữa, nếu quả thật có những vật kia, thiên hạ còn không phải lộn xộn rồi sao.
Đào tiên con khỉ kia đưa tới, hắn trực tiếp đưa cho tỷ muội Lâm gia .
Đàotiên này hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ở nơi núi rừng sâu xa, trăm năm mới nở hoa, trăm năm mới kết quả, cực kỳ trân quý. Đối với yêu thú mà nói có thể phụ trợ tu luyện, nhưng đối Tô Tiểu Bạch mà nói lại chỉ có thể ăn để giải khát mà thôi.
Một mạch gấp rút lên đường, khoảng chừng hai ngày ba đêm, 3 người mới đến Vân Thanh Quan.
Nơi đây quả nhiên hoàn toàn khác biệt với thôn trang nhỏ, khắp nơi đều là tiếng người huyên náo, ngựa xe như nước. Cửa lớn quan khẩu có quan binh kiểm tra biển người ra vào bốn phía, vô cùng náo nhiệt.
“Ta cùng tỷ tỷ đã tới nơi này mấy lần, cũng gọi là quen thuộc. Tô tiên sinh, lần này ngươi phải theo sát chúng ta, chớ đi lạc mất.”
Rốt cuộc Lâm Uyển Linh đã tìm được chỗ có thể lên tiếng, cười hì hì lôi kéo tỷ tỷ đi vào trong quan khẩu.
Nàng đã cao hứng, hắn cũng không quan trọng.
Trước mắt Tô Tiểu Bạch để ý nhất là Thanh Vân Quan này có hậu nhân Tô thị nhất tộc hay không.
Căn cứ theo hắn biết, có lẽ trước kia ngoại địch xâm nhập, Tô thị nhất tộc chạy trốn xuống hạ giới đã thay tên đổi họ để tránh hung họa, đến bây giờ chỉ sợ bọn họ cũng không biết mình chính là huyết mạch Sáng Thế Thần.
Ba.
Đột nhiên tay hắn mạnh mẽ quơ sang bên cạnh, gắt gao bắt lấy một cái tay hướng bên hông hắn muốn trộm tiền.
Nhíu mày nhìn lại, hắn lập tức thấy được nam tử gầy nhỏ kinh ngạc đứng bên cạnh.
“Lăn.”
Hất tay hắn ra, Tô Tiểu Bạch trực tiếp đi thẳng về phía trước.
“Ài, ngươi bị làm sao vậy? Đột nhiên mắng ta, nông dân không hiểu quy củ sao!”
Nam nhân kia dám mạnh miệng cáo trạng trước, bỗng nhiên hắn giơ tay muốn giơ tay nắm lấy bả vai thanh niên trước mặt, chính là muốn làm khó dễ Tô Tiểu Bạch.
Nhưng Tô Tiểu Bạch quay đầu hung ác trừng mắt, hành động này khiến cho trong lòng nam nhân kia rung động mãnh liệt, tay đang đưa tới cũng dừng lại giữa không trung.
Biển người đông đúc, Tô Tiểu Bạch trực tiếp bỏ qua tên ăn trộm kia, muốn đuổi theo tỷ muội Lâm gia.
Nhưng hắn tiến vào biển người trong Thanh Vân Quan, nào có thấy được thân ảnh tỷ muội Lâm gia?
Người qua đường bốn phía đều vội vàng bước chân, phải hỏi người nào?
“Ài, tiểu huynh đài. Tới Thanh Vân Quan để phát tài sao?”
Đột nhiên bên cạnh có người bước tới, nhìn hắn cười hắc hắc, xoa tay nói: “Muốn phát tài, ta có đường tắt.”
“Không phải.”
Hắn nhẹ nhàng cự tuyệt, lập tức xoay người muốn đi.
“Vậy thì không đúng. Huynh đài, tới Thanh Vân Quan không phải kiếm tiền thì chính là tới tiêu tiền. Đường tiêu tiền ta rất quen thuộc, chỉ cần ngươi có thể bỏ ra một chút tiền nhỏ, ta có thể để ngươi cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu hương chân chính .”
Người này quả thực đáng ghét, nhiễu loạn tai mắt hắn mơ hồ không rõ, làm thế nào đi tìm tỷ muội Lâm gia.
“Nếu ngươi không đi, ta sẽ không khách......”
Mới nói một nửa, đột nhiên hắn cảm giác có hàn mang sau lưng, lập tức nhíu mày.
“Tiểu tử, nơi này cũng không phải là nông thôn kia của các ngươi. Muốn sống thì đi theo ta, hai tỷ tỷ xinh đẹp kia của ngươi đều ở đây.”
Ngữ khí người này âm u lạnh lẽo, trong giọng nói để lộ ra bọn hắn đã sớm để mắt tới 3 người Tô Tiểu Bạch.
Hai người giằng co ở quảng trường nơi này, có lẽ người qua đường bốn phía hiểu được là nếu can thiệp chỉ sợ sẽ rước họa vào thân. Có người không biết rõ nội tình cũng sẽ nghĩ rằng Tô Tiểu Bạch có quen biết nam nhân kia, sẽ không tiến lên phía trước hỏi thăm rõ ràng.
Loại chuyện ngựa quen đường cũ này bọn hắn chỉ đứng chờ ở cửa thành gần đó để thi triển, ánh mắt có thể nhẹ nhõm phân biệt ai là nông dân dễ bị lừa. Nếu không nhìn kỹ thì bọn hắn cũng không có can đảm ra tay.
Nếu như Tô Tiểu Bạch quả thực là tiểu tử từ nông thôn đến, gặp phải tình huống này sẽ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay .
Nhưng trước mắt Tô Tiểu Bạch chỉ cần quay người lại là có thể trực tiếp gắt gao đè cánh tay nam nhân kia xuống đất. Chỉ là vừa rồi hắn nói tỷ muội Lâm gia đang ở trong tay hắn, đúng là giảm bớt công sức cho hắn tìm kiếm các nàng.
Kết quả là hắn lập tức thuận thế mà làm, giả bộ ngưng trọng nói: “Được, ta đi với ngươi.”
Bị chủy thủ nam nhân kia giấu trong tay áo treo sau lưng, mặt mũi Tô Tiểu Bạch tràn đầy sự không tình nguyện đi lên phía trước, quẹo trái rẻ phải thật vất vả mới vào trong ngõ tối.
Hắn thật sự thấy được tỷ muội Lâm gia bị một nhóm người cười đùa vây khốn ở giữa.
“Tô tiên sinh! Ngươi thật ở nơi này sao.”
Lâm Uyển Linh quay đầu trông thấy hắn, lập tức lên tiếng kinh hô kêu lên: “Vừa rồi chúng ta không tìm thấy ngươi, may mắn gặp được mấy người hảo tâm này, nói là ngươi ở nơi này liền mang bọn ta tới.”
Nghe được lời này, bọn côn đồ chung quanh cười ha ha. Đây tự nhiên là thủ đoạn của bọn hắn dùng để lừa gạt tỷ muội Lâm gia tới này, không nghĩ tới đến bây giờ các nàng vẫn còn tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Nông dân chính là nông dân. Tốt, hí kịch cũng diễn đủ rồi, tất cả đi vào cho lão tử ! Nam làm lao động tay chân, nữ thì... hắc hắc hắc.”
Người dẫn đầu bọn côn đồ đi ra vung tay hô to.
Chỉ là mấy nông dân, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì ?
Thời gian hắn làm chuyện này không ngắn, cũng không biết đã tự tay đưa tiễn bao nhiêu nam nữ đi quặng mỏ đi thanh lâu, sớm đã không cố kỵ điều gì.
Ngay tại thời điểm hắn dương dương đắc ý, đột nhiên “đông” một tiếng trầm đục từ dưới đũng quần hắn xông thẳng lên đỉnh đầu.
Là một cước của Lâm Uyển Linh hung hăng đá trúng giữa hai chân hắn, ngay sau đó lập tức nghe thấy tên đầu lĩnh lưu manh kia kêu lên thảm thiết, thân thể nhảy nhót sang một bên giống như tôm luộc.
“Bắt bọn hắn lại cho lão tử! Dám đá ta, ta sẽ để cho ngươi biết lợi hại.”
Hắn gào thét lên tiếng, trong mắt sắp phun ra lửa.
Lưu manh bốn phía nghe vậy vội vàng vọt lên phía trước, Tô Tiểu Bạch chạy về phía tỷ muội Lâm gia .
Đám người này thậm chí ngay cả Trúc Cơ sơ kỳ cũng không tính, ngay cả gợi lên hứng thú của Tô Tiểu Bạch cũng không được.
Hắn bấm một chỉ quyết, lúc này ngoài thân xông ra từng trận cuồng phong, làm cho đám côn đồ này không vào được nửa bước.
Nhìn xem đầu lĩnh lưu manh kia mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, trong lòng của hắn chỉ cảm thấy phiền chán.
“Uyển Linh, Uyển Linh cô nương, chúng ta đi thôi, lãng phí thời gian vô ích.”
Hắn dẫn hai vị cô nương này đi ra ngoài.
“Chờ, chờ đã!”
Đột nhiên đầu lĩnh lưu manh kia giống như là nhớ tới cái gì đó, rống to lên tiếng: “Bọn nhà quê các ngươi có biết đại ca ta là ai hay không?”
Lời này thực sự là khôi hài, Tô Tiểu Bạch cũng không muốn quan tân tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài.