Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 974 - Chương 1004. Lương Vấn Thiên

Chương 1004. Lương vấn thiên
Chương 1004. Lương vấn thiên

“Nông dân không hiểu quy củ, cho là có chút tu vi đã có thể hoành hành bá đạo tại Thanh Vân Quan sao! Nói cho ngươi biết, đại ca ta là tê tê, Lương Vấn Thiên. Ngươi dám đi ra ngõ nhỏ này, ta đảm bảo các ngươi không thể sống đi ra khỏi Thanh Vân Quan!”

Trong ngõ nhỏ kia đầu lĩnh lưu manh che lấy hạ than, trên mặt nổi gân xanh không ngừng gầm thét lên tiếng.

Người chưa trải qua chuyện này nghe hắn rống cũng phải nghiêm túc, coi như không biết rõ nội tình trong lòng cũng tin ba phần. Nhưng Tô Tiểu Bạch hiểu được hắn chính là một tên phế vật cáo mượn oai hùm, có gì phải sợ.

“Hôm nay đại ca ngươi xem như gấu trúc cũng vô ích!”

Lâm Uyển Linh quay đầu làm một mặt quỷ, đùa cợt lên tiếng.

Nhưng mà vừa nhìn thấy những hung thần đứng hai bên này, trong lòng nàng lại rụt rè, quay người đi theo Tô Tiểu Bạch.

“Uyển Linh cô nương, ngươi nói ngươi đã tới Thanh Vân Quan mấy lần, hẳn là biết có thể mua được Long Huyết Thảo ở đâu.”

Vừa đi hắn vừa hỏi.

“Biết thì có biết, chỉ là......”

Đột nhiên mặt Lâm Uyển Linh lộ vẻ khó xử, cau mày nói khẽ: “Tiền trên người chúng ta không mua nổi một gốc Long Huyết Thảo. Nếu không phải vậy thì ta đã sớm mua rồi.”

Tiền.

Đây quả thực là vấn đề không nhỏ.

Hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên dừng bước, bất động nhìn chằm chằm bên cạnh.

Nội tâm Lâm Uyển Linh hoặc cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy được trên tường dán tấm lệnh truy nã rách rưới, trên đó vẽ một hán tử tinh tráng cao lớn thô kệch, viết: “Tê tê Lương Văn Thiên, bắt được quy án tiền thưởng 5 vạn.”

Tòa nhà lớn của Vương gia trong thôn kia nhiều nhất cũng chỉ có giá trị 1 vạn, một gốc Long Huyết Thảo thậm chí còn không quá mấy ngàn. Nếu như có 5 vạn này, Long Huyết Thảo tất nhiên không thành vấn đề.

Mới vừa rồi trong ngõ nhỏ, đầu lĩnh lưu manh bị đạp trúng nơi yếu hại vẫn tê liệt trên mặt đất rên rỉ không thôi. Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh xuất ra, không có nửa ngày e rằng không khôi phục lại được.

“Các ngươi làm sao bây giờ! Người kia rõ ràng chính là một tu sĩ đó. Ngay cả điều này cũng nhìn không ra, các ngươi sắp không lăn lộn được chén cơm này nữa rồi.”

Đầu lĩnh lưu manh rưng rưng gào thét lên tiếng.

Cỗ đau nhức kịch liệt kia đơn giản giống như một con cá chạch sống sờ sờ du tẩu bốn phía ở hông eo, bắt không bắt được, chịu cũng không chịu nổi.

Đông, thùng thùng.

Ngay tại thời điểm đám người còn lại cúi đầu chịu giáo huấn, đột nhiên ngoài ngõ nhỏ truyền tới tiếng bước chân.

“Cho hỏi, mới vừa rồi ngươi nói đại ca ngươi gọi là tê tê, Lương Vấn Thiên đúng không?”

Đột nhiên Lâm Uyển Linh nhảy ra ngoài hét to lên tiếng.

“Ngươi còn dám trở về! Không sai, hắn chính là đại ca ta. Như thế nào, sợ hãi sao?”

Cố nén đau đớn, đầu lĩnh lưu manh kéo tay người bên ngoài mới miễn cưỡng đứng được lên.

“Thấy rõ ràng chưa, có phải là hắn hay không.”

Đùng đùng hai tiếng, Lâm Uyển Linh đứng ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch vỗ tờ lệnh truy nã trên tay vừa mới xé từ trên tường xuống.

Ý tứ này rất rõ ràng, đám người này dự định đi bắt Văn Thiên lĩnh thưởng.

Con ngươi đầu lĩnh lưu manh kia đảo một vòng, trên mặ lập tức lộ ra sự vui vẻ.

“Đúng, chính là hắn.”

“Mang bọn ta đi tìm hắn.”

Tô Tiểu Bạch nhíu lông mày lại, thản nhiên nói.

Lời này vừa vặn đúng ý của đầu lĩnh lưu manh !

Nếu như nghiêm túc mà nói, hắn cùng lắm chỉ là một lưu manh tầng dưới chót nhất. Nói cái gì mà đại ca của mình là Lương Vấn Thiên đơn thuần chỉ là khoác lác. Hắn biết Lương Vấn Thiên, Lương Vấn Thiên cũng không biết hắn.

Nhưng bây giờ đám người này chủ động đưa tới cửa, buộc hắn mang theo đi tìm Lương Vấn Thiên.

Hắn chỉ cần đứa mấy tên này đến địa bàn của họ Lương kia là có thể dung chiêu mượn đao giết người.

Trong lòng hắn cẩn thận tính toán, đầu lĩnh lưu manh kia cười lạnh hô lên: “Được, ta mang các ngươi đi gặp đại ca ta!”

Nói chuyện xong hắn liền phất phất tay gọi người hai bên hướng dẫn đường đi phía trước.

Tô Tiểu Bạch bị bọn hắn vây quanh ở giữa, trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi ngõ hẻm, hướng về hang ổ của Lương Vấn Thiên.

“Ừm, nơi này chính là nhà đại ca ta.”

Ở trên đường cái ngựa xe như nước, đầu lĩnh lưu manh kia vỗ ngực tự thổi phồng.

Tòa nhà này quả thật vàng son lộng lẫy, đứng giữa trung tâm toàn bộ thành trấn, đi ra ngoài chính là đường cái phồn hoa, lưng tựa nha môn quan phủ.

Nhưng chỗ này thích hợp cho quan viên ở. Nếu nói đó là phủ đệ của trọng phạm trong lệnh truy nã thì quả thực có chút khoa trương.

Tô Tiểu Bạch híp mắt, đưa tay trực tiếp nhấc tên đầu lĩnh lưu manh bên cạnh, sau đó đi về phía nhà riêng kia.

Trong lòng Tỷ muội Lâm gia cả kinh, vội vàng đi theo.

“Trọng phạm Lương Vấn Thiên ở đâu!”

Xâm nhập cổng lớn hắn lập tức thấy được mảng lớn đình viện cũng chỉ có một vài nô tỳ, hắn liền hét lớn gọi người.

“Ai! Dám làm càn ở chỗ này.”

Ngay sau đó một tiếng rống giận không kìm được lại từ phía sau truyền đến.

Hai lỗ tai Lâm Uyển Linh rung động, vội vàng che lỗ tai quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một hán tử giống như cột điện ngăn trước cổng lớn.

Hảo hán tử cơ bắp toàn thân bóng loáng tỏa sáng, đầu báo hoàn nhãn thật là uy phong.

Mà đứng ở bên cạnh hán tử là một nam nhân tuy thấp một chút, tướng mạo có bảy tám phần tương tự với Lương Vấn Thiên trong lệnh truy nã kia .

“Lương, Lương đại ca. Nhóm người này là tới bắt ngươi tới quan phủ lĩnh thưởng.”

Đầu lĩnh lưu manh bị xách giữa không trung thấy hai nam nhân kia, sắc mặt lập tức kịch biến, khó khăn lắm mới lên tiếng được.

Tô Tiểu Bạch thấy chính chủ đến liền thuận tay ném văng đầu lĩnh lưu manh kia ra ngoài, còn mình thì trực tiếp đi tới vị trí Lương Vấn Thiên.

Thực lực Lương Vấn Thiên này không kém, là một Kim Đan sơ kỳ.

Tuy từ trúc cơ đến Kim Đan chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng một bước này đã là lạch trời không thể vượt qua.

Phàm là người bình thường bước vào đường tu tiên, sẽ có đến bảy tám mươi phần trăm đều bị ngăn trước Kim Đan cảnh.

Có thể đạt tới Kim Đan cảnh, hoặc là trong nhà có gia tài bạc triệu có thể lấy các loại thiên tài địa bảo cưỡng ép đột phá gông cùm xiềng xích, hoặc là thiên tư anh tài, hay là có quý nhân tương trợ.

Bởi vậy cũng có người cho rằng chỉ có nhân tài Kim Đan cảnh trở lên mới được xưng tu sĩ.

Mà tráng hán bên người Lương Vấn Thiên kia càng là khó lường, chính là Kim Đan trung kỳ, đặt trong toàn bộ Thanh Vân Quan cũng thuộc hàng cao thủ.

“Hoàng ca, hôm nay tâm tình ta phiền muộn, không muốn để ý tới việc vặt.”

Liếc mắt nhìn qua Tô Tiểu Bạch, trên mặt Lương Vấn Thiên kia lộ ra thần sắc cực kỳ không kiên nhẫn.

“Lương huynh, ngươi yên tâm. Ở đây giao cho ta......”

Thiết Tháp hán tử kia vỗ bộ ngực nói chuyện, lời nói còn chưa dứt đã kêu thảm một tiếng, cả người như đạn pháo cuồn cuộn bay ngược ra ngoài.

Chỗ vừa rồi hắn đứng, bây giờ lại thay bằng Tô Tiểu Bạch.

“Ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta đi, hay là muốn ta động thủ.”

Hắn cười lạnh, nhàn nhạt mở miệng.

Sắc mặt Lương Vấn Thiên này kịch biến nhưng vẫn cố tự trấn định, trừng mắt quát nói: “Ngươi là người phương nào! Dám nói như vậy với ta. Chẳng lẽ không biết ta là ai sao?”

Lúc này Lâm Uyển Linh núp ở phía sau thò đầu ra hô: “Người nào không biết ngươi là Thanh Vân Quan đệ nhất trọng phạm? Chúng ta bắt lấy trọng phạm quy án, có gì không thích hợp.”

Nghe lời này Lương Vấn Thiên là cười ha ha, hô: “Vậy ngươi có biết vì sao một trọng phạm quan phủ có thể nghênh ngang xuất hiện trên đường như thế, thậm chí thuê nhà như vậy? Các ngươi không có đầu óc sao.”

Hết chương 1004.
Bình Luận (0)
Comment