Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 975 - Chương 1005. Thiết Diện Vô Tư Quan Phụ Mẫu

Chương 1005. Thiết diện vô tư quan phụ mẫu
Chương 1005. Thiết diện vô tư quan phụ mẫu

Rõ ràng than đã bị nhốt trong lồng thú, Lương Vấn Thiên kia vẫn mang một bộ dáng phách lối, rất là nực cười.

Tô Tiểu Bạch cũng mặc kệ hắn nói đến miệng nở ra hoa sen, lúc này lấy tay chộp về phía vai phải hắn.

“Chờ, chờ đã!”

Ở trước mặt thủ pháp giống như Tật Phong Tấn Lôi, sắc mặt Lương Vấn Thiên vẫn đại biến, thân hình vội lui lại, trong miệng la lớn lên tiếng.

Không đợi hắn thối lui được hai bước, một tay của Tô Tiểu Bạch đã trực tiếp cầm chặt vai hắn. Tay này giống như là sắt thép đúc thành, nắm lấy bả vai hắn, mặc cho khí thế trên người hắn tăng lên đột ngột như thế nào cũng không buông ra nửa phần.

“Cùng ta đi gặp quan.”

Quát nhẹ lên tiếng, Tô Tiểu Bạch biến trảo thành chưởng đập lên trên xương bả vai hắn làm cho hắn tiếng kêu rên liên tục, cả người mềm nhũn thành một bãi bùn nhão, mặc cho người khác lôi đi.

Nơi này khắp nơi đều là người, sự tình lớn như vậy càng là thu hút không ít người xem náo nhiệt. Có người thân phục hoa phục nhíu mày trừng mắt, hán tử áo vải thô kia lẫn trong đám người vỗ tay tán thưởng liên tục, thanh chấn trời cao.

Lâm Uyển Linh đi theo bên cạnh thơm lây, bị người hai bên đường hẻm vui vẻ đưa tiễn, mặc dù trong lòng đắc ý nhưng trên mặt không khỏi hiện phiếm hồng, chỉ cúi đầu cùng tỷ tỷ vội vàng đi theo gấp rút lên đường.

Có người bắt tội phạm truy nã hàng đầu Tê Tê Lương Vấn Thiên, tin tức này lập tức truyền khắp toàn bộ Vân Thanh quan, huyên náo không thể nói là không lớn.

Tô Tiểu Bạch bắt hắn đến cửa quan phủ, phía trước sớm đã có hai hàng quan binh võ trang đầy đủ tới đón.

“Ngươi là người phương nào!”

Bên trong quan binh có một bổ đầu chắp tay đi tới gầm thét lên tiếng, ý muốn đè khí thế của hắn.

“Họ Tô, tới lĩnh thưởng.”

Hắn ném Lương Vấn Thiên trong tay xuống đất, móc lệnh truy nã trong ngực ra, quát lên: “Tiền thưởng ở đâu?”

Lương Vấn Thiên kia ngã xuống đất kêu rên liên tục, đau đến nước mắt giàn dụa, không nhịn được mà lăn lộn trên mặt đất.

Bọn quan binh thấy thế sắc mặt biến hóa, căn bản không tới để ý tới Tô Tiểu Bạch, trước tiên lại nhao nhao đi nâng đỡ Lương Vấn Thiên ngã dưới đất .

Trong nháy mắt Tô Tiểu Bạch giống như trở thành ngoại nhân chuyện gì cũng không làm, đứng ở trước bảng hiệu quan phủ bốn chữ thiết diện vô tư kia càng làm cho người lúng túng.

“Tránh ra!”

Thấy những quan binh này không tiếp mình, Tô Tiểu Bạch quát nhẹ một tiếng, trực tiếp xâm nhập vào trong bọn họ, đi tới vị trí của Lương Vấn Thiên.

Trong lúc lơ đãng những quan binh kia đột nhiên bị đẩy ra hai bên, còn lại tầm hai ba người đứng đằng sau đang đỡ lấy Lương Vấn Thiên ho ra máu, chắn ở trước mặt hắn.

Bọn hắn lập tức kịp phản ứng, trong đó kẻ dẫn đầu càng là mắt tỏa sáng.

“Điêu dân khá lắm, lại dám xông vào quan phủ ý đồ bất chính? Tới, bắt lại cho ta!”

Tên đầu lĩnh binh sĩ này một tay chống nạnh một tay mãnh liệt chỉ Tô Tiểu Bạch, tiếng thét như lôi đình, khí thế dọa người.

Binh sĩ bốn phía rống một tiếng tuân lệnh, sau đó thong thả đi bộ xông tới, nhưng không kẻ nào dám động thủ trước.

“Mau mau thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ ngươi muốn là quốc địch?”

Sắc mặt thủ lãnh kia biến hóa, vội vàng ho khan hai tiếng sau đó lại quát lên.

Hắn cũng nhìn ra thực lực Tô Tiểu Bạch nhất định không kém, chỉ sợ ở chỗ này có nhiều quan binh như vậy cũng không bắt được người này.

Nhưng hắn vẫn có chỗ dựa, ở đây là quan phủ, là Triệu quốc, đối nghịch cùng quan phủ chính là đối nghịch cùng Triệu quốc !

Chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, ở trước mặt Triệu quốc tính là thứ gì? Đây nếu là đặt ở Yến đô dưới chân thiên tử, ném một khối đá cũng có thể đập trúng Kim Đan kỳ.

“Uổng cho các ngươi là quan phụ mẫu, làm sao có thể ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn thiết diện vô tư?”

Gầm thét một tiếng, Tô Tiểu Bạch bấm pháp quyết, khí thế trên người như hồng thủy trút xuống bốn phía.

Trong khoảnh khắc bọn quan binh cùng đám người chung quanh cảm thấy bất an, vội vàng lùi lại hơn hai mươi bước, sợ bị khí thế của hắn cuốn theo. Dù sao cũng chỉ là đi làm mà thôi, không đáng để liều mạng.

Làm như vậy lập tức tạo ra được khoảng trống, để cho hai con ngươi của Tô Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Lương Vấn Thiên cách đó không xa .

Trong mắt mọi người hắn hóa thành cuồng phong xông tới.

“Lương công tử, mau lui lại!”

Dưới tiếng gió sưu sưu, mấy quan binh kia vừa vặn đỡ Lương Vấn Thiên dậy, vội vàng gầm thét muốn đi lên phía trước cản trở, muốn làm khiên thịt ngăn công kích của Tô Tiểu Bạch lại thay hắn.

Lâm Uyển Linh đứng ở phía sau thấy vậy choáng váng, cầm chặt lấy tay tỷ tỷ nói lầm bầm: “Những người này Rốt cuộc là quan binh hay là tư binh của Lương Vấn Thiên ......”

Trong khi đang nói chuyện, Tô Tiểu Bạch đã tập kích đến trước mặt mấy quan binh kia, nếu mấy người kia đã chịu làm khiên thịt thay Lương Vấn Thiên, vậy cũng không cần thiết nương tay.

Quan binh cầm đầu trợn tròn mắt, trong nháy mắt cảm thấy lạnh cả sống lưng, tim cũng ngừng đập nửa nhịp.

Leng keng!

Một tiếng vang giòn, không biết lấy bao nhiêu mạng người.

Bụi mù ngất trời tán phát ra bốn phía. Tuy Lâm Uyển Linh không phải là tu sĩ, nhưng cũng hiểu được âm thanh leng keng tuyệt không phải âm thanh đánh người, không để ý lấy tay cản bụi, vội vàng chăm chú nhìn lại.

Trong bụi mù cuồn cuộn, mấy quan binh ngăn ở trước mặt Lương Vấn Thiên kia đã nhao nhao ngã trên mặt đất, ở trước mặt bọn họ chính là Tô Tiểu Bạch đang đứng.

“Hoàng mao tiểu tặc ngây thơ, dám đến quan phủ quấy rối?”

Dưới tiếng hét lớn, nam nhân kia đột nhiên vọt tới đằng trước, một tay cầm lấy kiếm ngăn trở Tô Tiểu Bạch, trong tay áo một ngọc kiếm chừng đầu ngón tay bay đến trước mắt.

Ngọc kiếm kia không ngừng xoay tròn, tản ra từng đợt khí tức khinh người.

Trong nháy mắt nó đã lớn thành một thanh binh khí, nam tử trung niên để râu kia một tay đánh tới đỉnh đầu của hắn.

“Pháp bảo, ngọc kiếm kia ít nhất là một pháp bảo Hoàng cấp nhị phẩm !”

Người xung quanh có tu sĩ biết hàng không khỏi lên tiếng kinh hô, lại vội vàng hô: “Nguy rồi, đây khẳng định là cỡ Huyện lệnh, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ họ Diệp kia. Chúng ta vẫn nhanh rời khỏi đây cho an toàn, tiểu tử vô tri nào dám bắt Lương Văn Thiên khẳng định phải gặp rắc rối to!”

Lời này bị Lâm Uyển Linh nghe thấy, khiến trong lòng nàng rất không được thoải mái, đột nhiên xoay người chỉ vào tu sĩ kia quát lên: “Nói cái gì đó? Cái gì mà pháp bảo Hoàng cấp nhị phẩm, theo ta thấy Tô tiên sinh thắng chắc!”

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm nàng cũng thấp thỏm đến cực điểm, không biết nên làm như thế nào cho phải.

“Tiểu cô nương ngươi ngay cả cái này cũng không biết?! Pháp bảo phân ra Thiên Địa Huyền Hoàng tứ phẩm giai, mỗi phẩm giai lại có đến năm phẩm cấp, nhất phẩm là tốt nhất. Có ngọc kiếm Hoàng cấp nhị phẩm kia, cho dù Tô tiên sinh nhà ngươi có thể thắng Diệp giáo đầu dễ dàng, trước mắt cũng nhất định phải nuốt hận!”

Vừa kêu hô, tu sĩ kia sớm kéo đồng bạn chui vào đám người chạy trốn về nơi xa.

Mọi người chung quanh nghe được những lời nói này, thà rằng tin là có còn hơn là không tin, cũng vội vàng co cẳng chạy đi như thấy Diêm Vương gia, làm cho cửa ra vào quan phủ này vốn náo nhiệt như chợ bán thức ăn trong khoảnh khắc đã biến một mảnh trống vắng.

Quan binh đầu lĩnh kia trông thấy tình cảnh như thế, nhìn bộ dáng nổi giận của Lâm Uyển Linh, trong lòng cảm thấy thoải mái một hồi, không khỏi cười lên ha hả, vội vàng hô quát bốn phía: “Tới đây, trước tiên bắt hai nữ tặc này lại cho ta!”

Ầm ầm!

Lời còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn đã truyền vào hai tai hắn khiến hắn lảo đảo mấy bước suýt nữa ngã xuống đất, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Diệp giáo đầu một thân trang phục tay cầm ngọc kiếm, thân hình di chuyển khó nhọc, lấy công lực cả đời công kích tới Tô Tiểu Bạch. Nhưng chiêu chiêu thất bại, căn bản không thể đụng tới một sợi lông của hắn.

“Điều này sao có thể, rõ ràng hắn động cũng không động một chút, tiểu tử này có lai lịch gì!”

Trong lòng Diệp Tu Sĩ hơi hồi hộp một chút, không khỏi suy nghĩ: “Chẳng lẽ,tiểu tử này là đệ tử của quyền thế nhân gia, trên người có bảo vật hộ thân!?”

Hết chương 1005.
Bình Luận (0)
Comment