“Tiểu tử, báo ra gia môn ta tha cho ngươi khỏi chết!”
Vì kiếm quang bao phủ, giáo đầu kia giận dữ mắng mỏ, Tô Tiểu Bạch quả thật giống như là đang đụng phải đối thủ tiến thối lưỡng nan.
Thực sự hắn chỉ là bị trận pháp khắc hoạ bên trong ngọc kiếm hấp dẫn, muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Nếu muốn phá thế cục, hắn có một trăm loại biện pháp để phá. Chỉ là một khi phá cục, ngọc kiếm có thể sẽ bị hủy.
Hắn dễ dàng né tránh công kích, dư quang trong mắt đột nhiên quét tới mấy chục quan binh ở nơi xa đang động thủ với hai tỷ muội Lâm Uyển Linh.
“Lăn đi, đừng đụng vào tỷ tỷ của ta!”
Trong tiếng lưỡi dao xé gió ào ào, âm thanh của Lâm Uyển Linh cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Trong lòng của hắn dâng lên cơn tức giận, hai con ngươi không tự chủ trợn tròn lên.
Tô Tiểu Bạch vốn không để ý tới Diệp giáo đầu đột nhiên quay người vọt tới trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau. Ở phía dưới ánh mắt phẫn nộ, Diệp giáo đầu cảm giác như trái tim như bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn chớ đừng nói là tiếp tục động thủ .
Rốt cuộc người này có lai lịch gì!
Diệp giáo đầu nhìn thiết quyền như kinh lôi vọt tới trước mặt, hai hàng lệ chảy xuống.
Ầm ầm!
Trong tiếng vang, Diệp giáo đầu trực tiếp bay ngược ra ngoài kéo theo một làn khói mờ mịt.
Mà Tô Tiểu Bạch đã sớm quay người phóng tới bên cạnh tỷ muội Lâm gia. Những quan binh này ngay cả tu sĩ cũng không tính, ở trước mặt hắn không có chút tác dụng gì, bọn hắn quả nhiên là Thiên Đường có lối không đi, Địa Ngục không cửa lại chui vào.
Xông vào bên trong đám quan binh, một khuỷu tay của hắn trực tiếp gõ một tên quan binh đến huyết nhục mơ hồ, lại tiện tay rút ra trường đao từ bên hông quan binh kia chém ra một con đường máu thẳng đến chỗ hai người Lâm Uyển Linh .
“Diệp giáo đầu, Diệp giáo đầu ngươi mau tỉnh lại!”
Ở trong tiếng kêu rên của các quân lính, đầu lĩnh quan binh kia nằm rạp trên mặt đất dùng cả tay lẫn chân lăn một vòng đến bên cạnh Diệp giáo đầu đã ngất ở một xó, không ngừng kêu khóc muốn lay hắn tỉnh.
“Hỗn trướng, tên súc sinh nối giáo cho giặc này, xuống Địa ngục đi!”
Đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng gầm giận dữ khiến hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh trường kiếm ở trước mắt đang mạnh mẽ chém xuống.
Lưỡi kiếm chém ra một vòi máu xem lẫn từng tiếng kêu thảm vang lên .
Hắn một kiếm đâm xuyên ngực tên quan binh đầu lĩnh kia, sau đó lại đi tới chỗ Lương Vấn bên cạnh, nhưng đột nhiên dừng bước lại, cúi người nhặt được ngọc kiếm của giáo đầu rơi trên mặt đất kia.
“Lương Cẩu Tặc, ngươi gian sát vô số phụ nữ, người người hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi. Thế nhưng ngươi có cha nuôi làm chỗ dựa, quan phủ không dám động tới ngươi. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, lấy đầu chó của ngươi .”
Múa kiếm gầm thét lên tiếng, quan binh này giơ kiếm xông thẳng tới Lương Vấn Thiên.
Lúc này Lương Vấn Thiên đã nỏ mạnh hết đà. Ngay cả hô hấp cũng phải dùng tới sức lực lớn nhất. Lúc bình thường hắn ngáp một cái cũng có thể giết quan binh, lúc này lại trở nên bất lực như vậy.
Bá!
Trường kiếm đâm vào thịt làm cho Lương Vấn Thiên kêu lên thảm thiết. Kiếm này lệch, chỉ cắm lên xương bả vai của hắn, quan binh kia tựa hồ cũng không muốn đâm chết, chỉ bỗng nhiên đưa tay kéo lấy Lương Vấn Thiên đi về phía mấy người Tô Tiểu Bạch đi đến.
“Thiếu hiệp, Lương Vấn Thiên đã bị ta bắt trở lại !”
Lúc này loạn chiến đã chuẩn bị kết thúc, bọn quan binh quăng mũ cởi giáp chạy tứ tán. Tô Tiểu Bạch nghe quan binh kia la lên liền quay đầu nhìn, mắt không khỏi híp lại .
Quan binh phản bội kia quỳ hai đầu gối xuống đất dập đầu trước mặt 3 người, nói: “Thiếu hiệp, ta làm quan binh cũng là hành động bất đắc dĩ. Thấy được thiếu hiệp nghĩa khí, trong lòng cũng có một chút không thoải mái, bởi vậy giết Quan Đầu trợ Trụ vi ngược (giúp vua Trụ làm điều ác) kia, bắt Lương Vấn Thiên trở về cho thiếu hiệp thỉnh tội.”
“Ngươi không phải tới thỉnh tội, ngươi tới để tranh công.”
Hắn cười lạnh hai tiếng, cúi người nắm Lương Vấn Thiên đã hấp hối lên, sau đó trực tiếp đi về phía quan phủ.
Lời này để cho sắc mặt binh sĩ kia kịch biến, mồ hôi lạnh ướt cả lưng, run lẩy bẩy.
“Tô tiên sinh, có không ít quan binh đào tẩu đều trông thấy hắn phản quan phủ. Ngươi cứ mặc kệ hắn như vậy sao?”
Lâm Uyển Linh bước nhanh hai bước, kinh ngạc nhìn hắn, mở miệng hỏi.
“Tỷ tỷ, vừa rồi hắn là người thứ nhất cầm kiếm xông tới, ta nhớ rất rõ. Nên để hắn tự sinh tự diệt.”
Lâm Uyển Linh bước lên phía trước khuyên can.
Hắn tự nhiên đều nghe được hết nhưng lại trầm mặc không mở miệng, chỉ tiếp tục đi vào trong quan phủ.
Một bước, hai bước......
Mới vừa đi mấy bước, đột nhiên hắn quay đầu làm cho tỷ muội Lâm gia bên cạnh giật mình kêu lên.
Leng keng.
Sau lưng vang lên âm thanh đồ vật kim loại rơi xuống đất .
Hai nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy quan binh vừa rồi còn quỳ trên mặt đất mở miệng hô hào một tiếng thiếu hiệp đang mặt đầy vẻ sợ hãi, mà thứ rơi trên mặt đất chính là đại đao trên người quan binh kia.
Lúc này trước cửa quảng trường này chỉ còn lại mấy người Tô Tiểu Bạch cùng quan binh kia đứng, quan binh rút đao với ai, điều này không cần phải nói cũng có thể hiểu được.
“Nếu ngươi là tùy tâm mà giết Quan Đầu, bây giờ ngươi nên suy nghĩ một chút sau này bị ta cự tuyệt thì nên làm thế nào cho đúng. Nhưng bây giờ ngươi lại muốn đánh lén chúng ta, chẳng lẽ là muốn tranh công với quan phủ , đổ tất cả tội danh lên trên người của ta sao?”
Nghe Tô Tiểu Bạch nói chuyện, sắc mặt Lâm Uyển Linh biến hóa, cũng hiểu được vì sao vừa rồi hắn vô tình cự tuyệt quan binh bỏ gian tà theo chính nghĩa này.
Từ đầu tới cuối quan binh kia cũng chưa từng thay đổi, chỉ là vì hư danh phú quý. Chỉ là đám người Diệp giáo đầu, Quan Đầu đánh cược vào con bài Triệu quốc, mà sau khi hắn nhìn thấy thực lực của Tô Tiểu Bạch liền đánh cược lên người hắn mà thôi.
Bị hắn nhìn chằm chằm, quan binh nuốt một ngụm nước miếng, hai chân run rẩy lui về phía sau, không dám nói nửa câu.
“Cút đi, nếu để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, ngươi phải chết.”
Hắn quát nhẹ lên tiếng sau đó không quan tâm hắn nữa, trực tiếp nhanh chân bước vào trong quan phủ.
Động thủ với quan binh làm bẩn tay của mình, không cần thiết.
Quan binh như được đại xá, vội vàng xoay người xông ra ngoài.
Một màn này diễn ra ở trước mặt Lâm Uyển Tích để cho nàng như bị sét đánh, một lúc lâu cũng không nói nên lời. May mắn bên cạnh còn có Lâm Uyển Linh nói chuyện cùng nàng, nói: “Tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn ngươi đều thiện tâm, không biết bị bao nhiêu người chiếm tiện nghi. Ta rất tức giận trong lòng, nói cho ngươi ngươi còn không tin. Bây giờ đã tin chưa?”
Tuy trong lòng Lâm Uyển Linh đắc ý, nhưng thấy sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt cũng đau lòng không thôi.
Đi vài bước, mấy người Tô Tiểu Bạch đã bước vào đại đường quan phủ.
Bên ngoài đánh đến thanh chấn Vân Tiêu, nhưng trong quan phủ này lại yên tĩnh không một tiếng động, hóa ra là bởi vì quan lão gia căn bản không ở trong quan phủ này.
“Có việc gì ồn ào náo động như thế ?”
Một âm thanh lười biếng từ phía sau kèm theo tiếng bước chân truyền đến làm cho đám người chăm chú nhìn lại.
Đông đông hai tiếng bước chân, một người mặc quan phục thấp bé mập mạp bước đến trước mặt đoàn người .
Hắn trông thấy trong tay Tô Tiểu Bạch đang nắm lấy Lương Vấn Thiên đã gần chết kia, lúc này sắc mặt kịch biến, vội vàng xoay người lui về phía sau giận dữ hét lên bốn phía: “Người đâu, mau tới đây! Người đâu, các ngươi đều chết ở nơi nào rồi!”