Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 979 - Chương 1009. Mở Ra Lối Riêng

Chương 1009. Mở ra lối riêng
Chương 1009. Mở ra lối riêng

“8 vạn!”

Tô Tiểu Bạch theo sát kêu giá, người kia cùng hắn tranh đoạt Long Huyết Thảo cũng lập tức ra giá.

“8 vạn lần một.”

......

Hô hai lần, con mắt đấu giá sư càng liên tục không ngừng quét hội trường, chùy trong tay quơ giữa không trung không muốn đập xuống.

Hắn chẳng thể nghĩ tới chỉ là một gốc Long Huyết Thảo lại có thể bán đi với giá cả cao như thế.

Nhưng lúc này giữa sân đã không có người kêu giá nữa, trò hay cũng nên kết thúc.

Chùy nặng gõ xuống phát ra tiếng trầm đục, hắn quát nói: “8 vạn lần thứ ba, thành giao!”

Lâm Uyển Linh há hốc mồm, không biết nói gì cho phải, trên mặt tràn đầy vẻ không dám cùng tịch mịch.

“Đừng nóng vội, việc vẫn chưa xong đâu.”

Thấy nàng như thế, Tô Tiểu Bạch vội vàng nghiêng đầu an ủi hai câu: “Người bỏ tiền muốn mua Long Huyết Thảo này, 90% chính là người mua hết Long Huyết Thảo ở Vân Thanh Quan kia, trên tay hắn chắc chắn còn có không ít Long Huyết Thảo......”

Không tệ, trong lòng của hắn đã hạ quyết tâm muốn đi tìm người phiền phức kia.

Mua hàng kiểu như vậy, hoặc là biết được nội tình gì đó muốn trữ hàng đầu cơ tích trữ, bán lại đồ vật với giá cao. Dù sao Long Huyết Thảo này lúc bình thường chính là một dược liệu gân gà, ăn vào vô vị bỏ thì lại tiếc, không có tác dụng lớn.

Nếu đã như vậy hắn tìm được người giá cao kia mua một gốc Long Huyết Thảo là được.

Nếu người kia không chịu bán, hăn sẽ trực tiếp xuất thủ cướp. Đối phó một người dù sao cũng tốt hơn so với động thủ ở trước mặt đông đảo quần chúng.

Hắn nói hai câu này đối với Lâm Uyển Linh mà nói giống như cọng cỏ cứu mạng, để cho nàng phấn chấn tinh thần, đề lên sức mạnh đi theo bên cạnh.

Người mới kêu giá đã sớm bị hắn để ý, lúc này người đấu giá Long Huyết Thảo kia đã trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn vội vàng mang theo tỷ muội Lâm gia đi theo. Ra khỏi hội trường, người kia trực tiếp đi vào một lối nhỏ. Trong lòng Lâm Uyển linh lo lắng, vội vươn tay la lên: “Vị huynh đài này, chúng ta

cần gấp Long Huyết Thảo cứu mạng, không biết có thể thương lượng một chút không?”

Nói xong bước chân nàng không tự chủ đi theo, trực tiếp bị quân nhân thương hội đứng ở bên cạnh ngăn lại.

Bên trên hành lang, nam nhân nhỏ gầy toàn thân trùm lên áo bào xám kia dừng bước chân lại, sau đó lập tức đi lên phía trước, căn bản không có ý định quay đầu lại thương lượng .

“Các vị, xin không nên quấy rối khách nhân khác. Nếu như các ngươi muốn một nơi có thể uống rượu tốt, ta có thể phái người mang các ngươi đi.”

Bên cạnh có người của thương hội đến đây cười làm lành chắp tay nói, nhưng giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho phép đi quá giới hạn.

Tô Tiểu Bạch gật đầu một chút tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó mang theo các nàng đi tới một tiệm nhỏ bên ngoài thương hội ngồi xuống.

“Tô tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ? Người kia căn bản không muốn đàm luận cùng chúng ta .”

Khuấy động bát đũa, Lâm Uyển Linh cau mày oán giận nói.

“Uyển Linh, Tô tiên sinh làm việc tất nhiên có đạo lý của mình, ngươi cũng đừng phiền hắn nữa.”

Tỷ tỷ đưa tay vỗ nhẹ lên trên đùi nàng ôn nhu nói.

“Nơi này là người giới thiệu thương hội chúng ta tới, nếu là hắn muốn nói tự nhiên sẽ tới.”

Hắn không giống như Lâm Uyển Linh không biết làm sao, nói: “Nếu như không muốn nói, ta cũng có biện pháp tìm được hắn.”

Im lặng thêm một lúc, đột nhiên trong mắt Tô Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng, lập tức đứng dậy.

Hành động này làm cho tỷ muội Lâm gia đều khẩn trương.

“Tô tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải người kia tới hay không.”

Lâm Uyển linh nhanh chóng đứng lên, không dài dòng như tỷ tỷ mình của mình.

Hắn lắc đầu cười nói: “Hắn không muốn đàm luận cùng chúng ta , trực tiếp đi. Ta muốn đuổi theo hắn. Uyển Linh cô nương ngươi mang tỷ tỷ trở về khách sạn nghỉ ngơi, ta đi một chút sẽ trở về.”

Nói xong hắn lập tức quay người chạy ra ngoài cửa.

“Chờ đã, ta cũng muốn đi!”

Lâm Uyển Linh vội vàng đuổi theo mấy bước, nhưng vừa ra tới cửa đã không thấy được thân ảnh của hắn nữa, lập tức gấp gáp đến độ nước mắt trong hốc mắt chuẩn bị tràn ra ngoài.

Chuyện này có can hệ trọng đại, nàng thực sự muốn hỗ trợ. Bảo nàng chờ đợi ở trong khách sạn không phải muốn mạng của nàng hay sao.

Nhưng tỷ tỷ đưa tay kéo nàng lại, nhẹ giọng khuyên vài câu để cho nàng thở dài cam tâm về khách sạn trước.

Mà lúc này Tô Tiểu Bạch đã đáp trên nóc nhà ngói.

Đêm nay có mây, bốn phía hơi lờ mờ. Nhưng con mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, chưa từng nhìn về nơi khác. Mục tiêu của hắn chính là người vừa mới đấu giá Long Huyết Thảo bên trong thương hội kia.

Bước chân người kia cũng nhanh chóng muốn chạy về Vân Thanh quan, tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của hắn.

Ông.

Đột nhiên cuồng phong nổi lên làm cho nam nhân áo bào xám kia sợ hết hồn, vội vàng tránh sang bên cạnh mấy bước.

Trong nháy mắt người áo bào xám đã kịp phản ứng, trước mắt tại chỗ nàng vừa đứng đã xuất hiện một bóng người, chính là Tô Tiểu Bạch.

Hắn ngăn người này lại nhưng cũng không động thủ, chỉ là buông tay hô: “Ta không có ác ý, chỉ muốn mua một gốc Long Huyết Thảo từ trên tay ngươi, giá cả do ngươi định.”

Nhưng lời còn chưa nói xong, người áo bào xám kia đã phất tay áo, hơn mười mũi tên như hàn mang rời cung xông thẳng về phía hắn.

Những vật này cũng không phải ám khí bình thường!

Tô Tiểu Bạch mới nhìn qua đã phân biệt rõ ràng, vội vàng tung người nhảy tránh sang một bên.

Ngay sau đó lập tức nghe tiếng ầm ầm phóng lên trời, chỗ hắn vừa mới đứng đã bị nổ ầm sụp đổ.

Nổ thì cũng thôi đi, bụi mù tràn ngập kia còn mang theo vài điểm màu xám xanh, ngửi mùi hơi hắc, đồ chơi này nhất định có độc.

Lấy một tay ngăn khí độc ở trước mặt, dưới chân hắn đạp mạnh tiến lên.

“Nếu như không thể thương lượng, vậy ta cũng chỉ có thể động thủ!”

Hét lên một câu, hắn cũng coi như là đã cảnh cáo người áo bào xám kia.

Ở nơi này ban đêm u tĩnh bốn bề lại vắng lặng, coi như hắn mai phục chỗ tối trực tiếp xuất thủ đánh lén giết chết người kia cũng sẽ không gây ra thị phi gì, nói nhảm đến bây giờ đã coi như tâm tình hắn tốt rồi.

Táp.

Trong chốc lát hắn đã đuổi kịp người áo bào xám, giơ một tay lên cẩn thận nắm được áo choàng trên người kia, sau đó hắn bỗng nhiên dùng sức lôi một cái.

Lần này áo choàng cuốn lấy người kia lăn lộn giữa không trung, hắn lập tức phát ra một tiếng kinh hô nũng nịu.

Nữ?

Trong lòng của hắn phát hiện mình phán đoán sai giới tính người này. Nhưng việc đã đến nước này còn quản hắn nam hay nữ nữa sao.

Lật tung cô gái này giữa không trung, hắn trực tiếp vươn người ra phía trước, vừa ra tay đã được cổ họng của nàng, sau đó không cho nàng giải thích mà mạnh mẽ đặt nàng trên nóc nhà.

Đông.

Bụi mù tứ tán ra bốn phía, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nữ nhân áo bào xám bị ngập trong tro bụi kia .

Nữ nhân này lông mày mắt hạnh, da trắng trơn mềm, là mỹ nữ mười phần.

Chỉ tiếc hắn nhướn lông mày, trên tay tăng thêm mấy phần sức lực để hô hấp của nàng cũng biến thành dồn dập, sau đó mới thản nhiên nói: “Có thể nói chuyện hay không, ta biết ngươi mua hết toàn bộ Long Huyết Thảo ở Vân Thanh quan. Ngươi muốn tiền ta có thể cho. Ta cũng không cần cực phẩm Long Huyết Thảo gì, chỉ cần Long Huyết Thảo phổ thông là được.”

“Ngươi cũng biết?”

Nữ tử kia bị bóp cổ nhưng vẫn cười, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Long Huyết Thảo có diệu dụng. Nhưng một gốc Long Huyết Thảo lại không có tác dụng gì cả.”

Nghe lời này hắn lập tức nhíu mày. Có vẻ nữ nhân này cho rằng Long Huyết Thảo có tác dụng kỳ diệu gì đó, nhưng trong lòng hắn rõ ràng tác dụng lớn nhất của Long Huyết Thảo chính là chữa thương. Về phần những tác dụng khác thì có vô số dược liệu có hiệu dụng tốt hơn có thể thay thế.

“Không phải là ngươi bị lang băm giang hồ gì đó lừa gạt chứ?”

Nhìn ánh mắt gần như cuồng nhiệt kia của nàng, hắn không khỏi cau mày chán ghét lên tiếng.

Hết chương 1009.
Bình Luận (0)
Comment