“Xem hình dáng ngươi kia, không có chút bộ dáng nữ tử nào.”
Nhìn bộ dáng đắc ý quên hình của muội muội, Lâm Uyển Tích cũng nhịn không được cầm chén rượu lên uống một ngụm nhỏ, Lâm Uyển Linh thè lưỡi khoát tay nói: “Nếu uống như thế , uống tới ba ngày hai đêm cũng chưa chắc sẽ say.”
“Cũng đừng uống nhiều quá, đêm nay còn có đấu giá hội phải đi đó.”
Tô Tiểu Bạch nói như vậy, tự mình cũng uống một chén lớn, làm cho hai cô nương cười khanh khách không ngừng.
Lúc sinh tử đại chiến, một khắc trước khi chết tựa như trăm năm. Nhưng thời điểm uống rượu cao hứng, mười năm cũng giống như trong chớp mắt. Đảo mắt sắc trời đã tối đen như mực, 3 người ra khách sạn liền đi về phía trường phú thương.
Quả nhiên Lâm Uyển Linh đã uống say chuếnh choáng, được tỷ tỷ đỡ mới có thể đi theo cùng, mấy chuyện vặt vãnh lập tức rơi xuống đầu Tô Tiểu Bạch .
Hắn đến trường phú thương rồi đi tới quầy hàng, trực tiếp đưa 5 vạn ngân phiếu ra, thản nhiên nói: “Ba người chúng ta muốn tham gia đấu giá hội tối nay.”
“Vâng, tiên sinh. Mời ngài tới bên này.”
Gã sai vặt khẽ mỉm cười, dẫn 3 người đi đến phòng.
Bên trong trường phú thương này còn có càn khôn khác, riêng một gian lớn ước chừng mấy trăm người có thể ngồ , mà đằng trước gian phòng đó chính là chỗ đấu giá sư đứng.
3 người được hướng dẫn ngồi xuống, tạm chờ đợi đấu giá hội bắt đầu.
Buổi đấu giá này cũng không keo kiệt, lấy ra được các loại thiên tài địa bảo thậm chí là pháp bảo Hoàng cấp nhất phẩm. Ngay cả Lâm Uyển Linh say chuếnh choáng nhưng nghe thấy người bán đấu giá kia hơi một tí là hô lên giá cả mấy vạn thậm chí mười mấy vạn, cũng lập tức tỉnh lại.
“Tô tiên sinh, chúng ta có 5 vạn, có thể không đủ hay không ?”
Nàng lại khẩn trương mở miệng hỏi.
Trước khi tham gia buổi đấu giá này, nàng thật sự chỉ nghe nói qua đồ vật giá trị vượt qua 1000 lượng ở trong miệng người khác, chớ đừng nhắc tới bây giờ hơi một tí là mấy vạn, mười mấy vạn, để cho nàng có hơi chút bối rối.
“Có ta ở đây, Long Huyết Thảo này chính là của chúng ta , ngươi yên tâm đi.”
Biết nàng lo lắng, hắn liền mở miệng an ủi vài câu.
“Bây giờ đấu giá kiện đồ vật thứ hai mươi ba , một gốc Long Huyết Thảo cực phẩm .”
Vừa an ủi hai câu, đấu giá sư đã thét lên Long Huyết Thảo.
“Long Huyết Thảo này đến từ Đông Hoàng, núi cao nhất toàn bộ Triệu quốc. Toàn thân có linh quang, sau khi trải qua chúng ta giám định lớn ước chừng ngàn năm tuổi, tin rằng dược hiệu tuyệt không phải là Long Huyết Thảo bình thường có thể so sánh, có thể nói là hiếm thấy. Ai có thể cam đoan cả đời mình không cần dùng Long Huyết Thảo đây? Ngay cả xem như không dùng được, nó cũng là đồ vật sưu tập cực tốt ......”
Người bán đấu giá kia miệng nở hoa sen, quả thật có mấy phần thiên phú có thể bán lược cho hòa thượng
“Giá khởi điểm, 2 vạn. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn ba ngàn.”
Cuối cùng đấu giá sư cũng nói xong, nhưng phản ứng của mấy trăm người phía dưới cũng rất lạnh nhạt.
Dù sao người có thể ngồi ở chỗ này đều không đơn giản, đều là người có chút ít tiền. Bọn hắn rất tinh tường.
“Đồ vật như Long Huyết Thảo này còn có thể bán đấu giá sao? Coi như nó có 1 vạn năm tuổi, không phải cũng chỉ là một gốc Long Huyết Thảo thôi sao.”
“Mất 2 vạn ngân phiếu mua Long Huyết Thảo, ngược lại ta muốn nhìn một chút xem có tên ngu xuẩn nào mắc câu.”
Phía dưới vui cười không ngừng, nhưng vẫn không có người trả giá.
Trông thấy tình cảnh này, Lâm Uyển Linh lập tức cầu mong tất cả mọi người đều không cần, vậy thì nàng có thể dùng giá cả thấp nhất mua lại gốc cực phẩm Long Huyết Thảo kia rồi.
“Ta ra 2 vạn!”
Ngay tại thời điểm tay nàng nâng lên được một nửa chuẩn bị mở miệng, đột nhiên ở nơi xa lại có người trước một bước kêu giá.
Trong nội tâm nàng giật mình, vội vàng quay đầu hướng nhìn về phương hướng kia. Nhưng bóng người trong tràng lắc lư, nào thấy được rõ ràng người ở ngoài xa kia.
“Chúng ta ra 3 vạn.”
Tô Tiểu Bạch vội vàng nghiêng đầu nói với nàng.
Nghe lời này nàng vội vàng nhẹ gật đầu, nhấc tay hô: “Ta ra 3 vạn!”
Nghe được lời này toàn bộ hội trường lập tức ồn ào.
Vốn bọn hắn nghe thấy có người ra giá 2 vạn muốn mua một cây Long Huyết Thảo này đã cảm thấy không thể tin được. Hiện tại bọn hắn lại còn trông thấy có người truy giá, đây quả thực là thiên phương dạ đàm mà.
Bọn hắn quay đầu hướng nhìn bốn phía. Mọi người đang xem náo nhiệt đều đang tìm người ra giá , những người tình hình kinh tế đang căng thẳng kia thì nghe được đỏ mắt, nếu sớm biết lần hội đấu giá này có hai tên đần thì cũng chuẩn bị một số thứ không đáng tiền gì đó ra bán.
“3 vạn lần một!”
Nghe đấu giá sư la lên, Lâm Uyển Linh thực có chút đau lòng.
Nếu không có người trả giá, nàng sẽ có thể dùng 2 vạn để mua lại Long Huyết Thảo, bây giờ một câu nói đã phải mất thêm 1 vạn.
Trực tiếp tăng giá đến 3 vạn, tuyệt đối không phải làm ẩu.
Tô Tiểu Bạch muốn người kia bỏ đi tâm tư quấy rối. 1 vạn ngân phiếu nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng đối với đồ mới lạ để chơi vui mà nói thì không đáng giá.
“4 vạn ngân phiếu!”
Người kêu giá vừa rồi lại hô lớn một tiếng, lần này càng để cho toàn bộ hội trường ồn ào suýt chút nữa lật ngược nóc nhà.
4 vạn ngân phiếu, nói không chừng rất nhiều người tại Triệu quốc cả một đời cũng không kiếm được 4 vạn ngân phiếu! Lại trực tiếp lãng phí vì một gốc Long Huyết Thảo?
Lời này càng làm cho Lâm Uyển Linh ngồi thẳng eo lưng, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Không gian các nàng tăng giá chỉ còn lại 1 vạn cuối cùng. Vạn nhất bọn hắn tăng giá đến 5 vạn, đối phương còn không từ bỏ, chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn Long Huyết Thảo có thể cứu tính mệnh tỷ tỷ này chạy khỏi tầm tay?
“Đừng nóng vội, trả 5 vạn.”
Thời điểm nàng đang gấp gáp, một cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền đến để cho Lâm Uyển Linh yên ổn hơn một chút.
Nàng cảm kích ngước mắt nhìn Tô Tiểu Bạch ngồi bên cạnh , sau đó nhấc tay tiếp tục hô: “Ta ra 5 vạn!”
“Không thể nào?!”
Người ngồi bên cạnh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhíu mày cả kinh nói: “Các ngươi muốn Long Huyết Thảo như vậy sao? Nói với ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần chờ thêm nửa tháng thôi, hẳn không phải là vấn đề chứ?”
“Thật ngại quá, chúng ta cần dùng gấp, không chời được thời gian dài như vậy.”
Lâm Uyển Tích vội vàng tạ lỗi với người kia.
“Ra là như vậy......”
Người kia nghe vậy cũng không nói gì thêm, thần sắc khiếp sợ vừa rồi cũng tiêu tan không ít, trong mắt nhiều thêm một chút ánh sáng khác thường.
Việc này rơi vào trong mắt Lâm Uyển Linh, trong long nàng lập tức cảm thấy cấp bách.
“Tỷ tỷ, ngươi để ý đến hắn làm gì. Nếu hắn biết chúng ta cần dùng gấp gáp, sau đó mua lại Long Huyết Thảo rồi bán giá cao cho chúng ta thì sao?”
Nàng vội vàng tiến đến kề tai tỷ tỷ nói chuyện.
Nói xong lập tức làm sắc mặt Lâm Uyển Tích biến hóa, trong lòng cũng hiểu ra mình vừa làm chuyện xấu, lập tức không nói them gì nữa.
“5 vạn lần thứ hai, còn có người nào muốn tăng giá không?”
Đấu giá sư trên đài la lên.
Giữa sân lập tức yên tĩnh lại, chỉ sợ có người kêu giá bị tiếng ồn ào mai một.
“6 vạn!”
Một lúc sau có người hô to lên tiếng.
Hai chữ này lại giống như là thiết chùy vạn cân mạnh mẽ đánh vào ngực Lâm Uyển Linh, đánh cho cả người nàng mềm oặt trên ghế.
“Cái này......”
Nàng cúi đầu nhìn qua ngân phiếu trong tay áo mình, nói chuyện cũng mang theo mấy phần nức nở.
“Ta ra 7 vạn!”
Đột nhiên Tô Tiểu Bạch nhấc tay hét to lên tiếng, hô lên giá cả mới .
Tất cả mọi người nín thở, bọn hắn đều hiểu bây giờ trên sân chỉ có hai nhóm người đang so tài vì Long Huyết Thảo kia. Tô Tiểu Bạch ra 7 vạn, phương còn lại đây?