Ta Có Hệ Thống Vô Địch? Ngươi Có Không?

Chương 3 - Vô Tận Đại Lục

Sau 2 ngày tìm hiểu,hỏi han hệ thống về thế giới này thì hắn cũng biết được một ít thông tin. Nơi đây được gọi là Vô Tận Đại Lục,diện tích của nó thậm chí còn lớn gấp 5 lần Trái Đất của kiếp trước,toàn bộ đại lục có tổng cộng có 3 đế quốc gồm: Càn Nguyệt Đế Quốc,Thiên Long đế quốc và Xuất Vân đế quốc,nơi mà hắn đang ở.

Đây là một thế giới lấy cường giả vi tôn,không có tồn tại hai chữ công lý,chỉ cần nắm đấm ngươi đủ to thì đó mới chính ra công lý.Võ giả tu luyện từ nhập môn Luyện Khí Cảnh,Tụ Linh Cảnh,Ngân Huyền Cảnh,Huyền Sĩ Cảnh….. Mỗi cảnh chia làm cửu phẩm,càng lên cao thì càng khó.

Từ ký ức thì hắn biết được rằng gia tộc hắn có một cường giả Tụ Linh Cảnh cửu phẩm tọa trấn,người đó chính là đại trưởng lão,Lăng Khải Minh. Nói đúng ra thì hắn cũng phải gọi một tiếng là ‘ông nội’,nhưng hắn lại không hề quan tâm chuyện đó vì từ nhỏ thì hai người Lăng Khải Minh,Khải Mạc cũng chả thèm coi hắn là con/cháu trong gia tộc nên hắn cũng không thèm.

Tại Nguyên Thạch Trấn này thì Lăng gia được coi là gia tộc có quyền thế,mạnh nhất trong tam đại gia tộc Lăng-Lý-Lâm.5 phần là do có Lăng Khải Minh tọa trấn Lăng gia,5 phần còn lại là nhờ gia tộc hắn có một sơn trang chuyên trồng linh dược để sống qua ngày.

--------

Một tháng trôi qua nhanh chóng,mọi việc đều diễn ra khá là bình thường,yên tĩnh. Một tháng này hắn cũng không có đi đâu,mà ở trong nhà tu luyện,nhờ sự chỉ dẫn của hệ thống nên cảnh giới của hắn cũng đến Luyện Khí nhị phẩm hậu kỳ,cách đỉnh phong còn một bước. Bỗng nhiên,từ ngoài cửa có tiếng gọi ở ngoài cửa.

“Phong nhi,dậy đi,nhanh chóng ăn sáng rồi còn đi làm nữa”

Thì ra mẫu thân của hắn,Mộng Vân. Vài ngày trước,khi cảm thấy hắn đã khỏe hẳn nên mẫu thân đã kêu hắn đi làm việc để kiếm thêm một ít thu nhập,trang trải cuộc sống qua ngày.

“Vâng,ta biết rồi,mẫu thân!”

Hắn ngồi dậy,sắp xếp chăn gối gọn gàng rồi bước ra khỏi phòng.

“Đây,ăn đi,ăn nhanh rồi còn phải đi làm nữa.”

Trước mắt hắn là một bữa cơm đạm bạc,chỉ có rau và một bát cơm đầy ắp. Tuy chỉ hơi đạm bạc nhưng đối với hắn thì nó còn ngon hơn cả những món mà hắn hay ăn trước kia,vì nó mang đến cho hắn một cảm giác được yêu thương,quan tâm mà mẫu thân dành cho.

Nhìn hắn,sắc mặt nàng hơi ủ rũ rồi bảo:

“Ưm…Ta xin lỗi con,Phong Nhi. Hôm nay lại không có thịt cho con tẩm bổ rồi,đều tại ta vô dụng mới khiến con ra nông nỗi như thế này!”

Hắn cầm tay Mộng Vân,nói:

“Không sao đâu mẫu thân,ta không trách người! Ta chỉ cần người mãi bên cạnh ta thì ta cũng đã vui lắm rồi!”

Nghe hắn nói thế,sắc mặt nàng cũng hồng trở lại,vừa xoa đầu hắn vừa nói:

“Hài tử ngoan,con đã trưởng thành rồi!”

Sau khoảng một lúc vừa ăn vừa trò chuyện cùng mẫu thân thì hắn cũng tạm biệt nàng rồi đi tới cửa sau ngoại viện của Lăng gia,ở đó cũng đang có 25-30 người hầu đang khuân vác những bao hàng hóa chất lên xe,phía ngoài là một lượng lớn bao hàng hóa đang được xếp chồng lên nhau,thoạt nhìn thì ít nhất cũng tầm mấy trăm bao,mỗi bao nặng đến 60-70 cân.

Đối với họ thì đây là một công việc nặng nhọc,còn đối với hắn thì việc này chỉ là cỏn con,bọn họ dù gì cũng chỉ là phàm nhân mà cũng đã khiêng được 2-3 bao cùng lúc,mà hắn thì đã là Luyện Khí Cảnh nhị phẩm hậu kỳ mà còn không làm được chuyện này thì thà đập đầu vào tường rồi tự sát cho nhanh.

Đang làm việc dở dang thì một âm thanh vang lên khiến cả mọi người giật mình!

“Này,nhanh lên coi lũ rác rưởi kia,làm cái quái gì mà chậm chạp thế kia,nếu như các ngươi không nhanh chóng chuyển hết số hàng ngày hôm nay thì đừng hòng có cơm ăn hay tiền nong gì cả,nghe chưaaaaaaa.”

Đưa mắt nhìn lại thì trước mặt hắn là một người trung niên tầm khoảng 40 tuổi,dáng vẻ cao gầy,mặc một bộ đồ màu xám với đôi mắt hình viên đạn đang nhìn mọi người. Hắn nhận ra người đó,người này là Lý quản sự chuyên phụ trách công việc này,người dưới trướng đại phu nhân Lý Lan.

Bỗng nhiên hắn quát lên:

“Này cái tên tiện chủng kia,ngươi có muốn ăn không hả?”

Mọi người xoay người, nhìn xung quanh xem ai là người đang bị nói tới.

“Xoay cái gì mà xoay,người ta đang nói là ngươi đấy,cái tên tiện chủng Lăng Khải Phong kia!”

Hắn chỉ vào mặt và nói:

“Gì? Ngươi nói tai ư?”

“Không lẽ là ta à,cái tên tiện chủng này”

Cái con mẹ gì thế này,mình nhớ là sáng giờ mình có đụng chạm hay làm cái gì đâu nhỉ? Tự nhiên khi không cái tên chết tiệt này đi kiếm sự với mình. Hắn nghĩ thầm trong bụng.

“Hừ! Biết điều thì lo mà làm ăn đàng hoàng đi,đừng để như con tiện tì Mộng Vân,suốt ngày chả làm được tích sự gì,đúng là tiện tì thì sinh ra tiện chủng mà!”

Nghe thế,hắn liền siết chặt nắm tay,mặc dù trong lòng đang rất là muốn xông lên và đánh cho cái tên chết tiệt đó ra bã nhưng hắn phải nhịn. Không phải là hắn sợ nhưng hiện giờ đang ở chỗ đông người,vả lại tu vi hắn lại không bằng người ta nên muốn thì hắn cũng không thể làm được,nên hắn phải nuốt cục tức xuống bụng.

“Ta biết rồi,thưa L-ý q-u-ả-n s-ự”

Hắn vừa nói nghiến răng.

“Hừ! Biết điều thì tốt.Mau làm việc đi.”

Sau đó,hắn xoay người bỏ đi.

Mọi người thấy vậy cũng thở phào,rồi tiến đến an ủi hắn vài câu.

“Haiz,tiểu tử à,ngươi hãy nhịn đi,cái tên đó dù gì chỉ là một con chó mà thôi,nếu không khó Lý đại phu nhân thì chưa chắc hắn dám làm càn như thế đâu.”

“Đúng đấy,hãy nhịn đi,rồi sẽ quen thôi.”

“Ừ,đúng rồi đó.”

….

“Cảm ơn mọi người vì đã an ủi,ta biết rõ điều ấy”

Nói xong hắn cúi chào rồi tạm biệt ra về,ở lại cũng chỉ khiến hắn khó chịu trong người mà thôi.

Mọi người cũng không nói gì,chào tạm biệt hắn rồi tiếp tục làm việc.

Hắn về tới nhà,bước vào phòng nằm xuống giường,hỏi:

“Này hệ thống,có cách nào để mạnh lên hay không?”

“Có một cách nhưng nó khá là cực khổ và gian nan,ký chủ muốn biết chứ?”

“Ngươi cứ nói,nếu không trải những điều ấy thì ta làm sao có thể mạnh lên và bảo vệ mẫu thân cơ chứ.Đã từng có một nhà đại hiền triết đức danh vọng trọng từng nói:

Cần Lao Vi Tiên Thủ

Năng Cán Dĩ Đắc Thực

Vô Vi Thực Đầu Buồi

Thực Cứt Thế Cho Nhanh”

Tuy lúc đầu nghe câu này thì hắn cảm thấy khá là nhảm nhỉ,tuy nhiên sau một tháng ở thế giới này thì hắn cảm thấy câu nói này khá là hợp lý. Ở thế giới này,nếu cứ ngồi không mà mong chờ cơ duyên tới thì mãi mãi cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi,cho dù người đó có là nhị thế tổ đi chăng nữa nhưng nếu suốt ngày chỉ biết chơi đồ mà không có kỹ năng chiến đấu thì cũng là một tên rác rưởi mà thôi.

Vì thế hắn không ngần ngại mà trả lời ngay và luôn!

“Hay,câu nói này hay thật! Không hổ danh là đại hiền triết! Đây,thưởng ký chủ một bộ công pháp Linh Phẩm trung giai Tấn Vân Lưu Quang Bộ.

Bỗng nhiên,không gian liền vặn vẹo được vài giây thì bỗng nhiên rớt xuống một quyển sách nhẹ và mỏng. Chắc hẳn đây là công pháp mà hệ thống vừa nói tới. Đúng là may mắn thật,mình chỉ vô tình nói 1 câu mà được hệ thống cho đồ,may mắn thật.

Một giọng nói vang lên đánh thức Khải Phong.

“Có một cách duy nhất để mạnh lên,đó là ký chủ cần phải làm nhiệm vụ. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ thì có thể được công pháp,bảo khí,....

Lời nói vừa dứt thì trước mặt hắn liền xuất hiện một văn bản trên không trung,bên trên viết:

“Kích hoạt hệ thống nhiệm vụ. Có/Không”

Hắn không ngừng ngại mà nhấp vào chữ “Có”.

“Hệ thống nhiệm vụ đã được kích hoạt,xin ký chủ đợi tí để hệ thống tải xuống”

Khoảng tầm 1 canh giờ sau thì rốt cuộc hệ thống cũng thông báo là hoàn tất tải xuống,trước mặt hắn là một văn bảng thông tin mà nhiệm vụ hắn cần làm như:

-Nhiệm vụ hằng ngày (4)

Hít đất 300 cái

Gập bụng 400 cái

500 cái bật nhảy

Chạy 40km

Phần thưởng: 3 nguyên điểm

-Nhiệm vụ bắt buộc (0)

Sau khi đọc xong thì hắn chỉ muốn chửi thề,cái xxx gì thế này,cái này chẳng khác nào giết người không dao a…

Mặc dù tu vi của hắn là Luyện Khí Cảnh nhị phẩm nhưng vẫn còn rất thấp,nếu là làm 3-4 ngày thì chỉ hơi đau nhức,nhưng cái này rõ ràng là ‘hằng ngày’ a. Thế mới đau chứ…

“Này hệ thống,ngươi đang đùa ta à? Cái này có khác gì là giết người không dao đâu chứ?”

Bình Luận (0)
Comment