Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 106 - Chương 106: Ký Tên? Ký Mệnh!

Chương 106: Ký Tên? Ký Mệnh! Chương 106: Ký Tên? Ký Mệnh!

Ký tên?

Nụ cười của nữ tử trì trệ, tiếp theo lần nữa bị chọc cười.

"Cũng không cần ký tên..."

Đôi mắt đẹp lưu chuyển, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, lời nói xoay chuyển: "Ngươi muốn tìm tiểu viện ở đây? Ngươi có thể vào nội môn?"

"Ách, xem như thế đi..."

Từ Tiểu Thụ cũng không biết giải thích thế nào, chuyện hắn bái sư Tang lão, bởi vì ước pháp tam chương cho nên không cách nào nói thẳng.

Nhưng muốn nói đệ tử ngoại môn có thể ở lại tiểu viện nội môn, vấn đề này rất khó giả thích.

Bất quá cô gái áo lam cũng không có dây dưa trên chuyện này, nàng cười dịu dàng nói: "Ta biết có một nơi, ngươi hẳn sẽ rất thích."

"Ồ?" Từ Tiểu Thụ tới hào hứng.

"Phía sau núi là nơi u tĩnh, hiếm có người đến, nơi đó có rất nhiều tiểu viện trống." Nữ tử chỉ một cái phương hướng,"Không xa, rẽ ở phía trước, đi theo đường nhỏ một hồi là sẽ đến."

Từ Tiểu Thụ đại hỉ, sau đó hói suy tư, ý thức có điểm không đúng.

"Nếu như chỗ kia tốt, vì sao không ai chọn làm tiểu viện? Hơn nữa... còn trống rất nhiều?"

"Nội môn hoang vắng, không phải ai cũng chọn giống như ngươi, có người một đường đi tới, nhìn thấy thích hợp liền chọn làm tiểu viện."

Nữ tử nhún nhún vai, da thịt trắng lóa như tuyết,"Vạn nhất tiếp tục đi tới, lấy hạt vừng ném dưa hấu, được không đủ bù mất."

Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ cũng đúng, nếu như không gặp được nữ tử này, đoàn chừng mình sẽ không tiếp tục đi sâu vào trong.

"Đa tạ."

Nữ tử chăm chú nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch,"Không cần khách khí."

Từ Tiểu Thụ bị nhìn có chút run rẩy, cô nương này sao trực tiếp như vậy, nữ tử nội môn đều dạn như thế sao, cho dù là fan cũng sẽ không nhìn mình như thế a.

Ánh mắt này, ngược lại giống như bị để mắt tới, không chạy được.

"Vậy ta cáo từ trước, đi xem tiểu viện một chút." Từ Tiểu Thụ biết fan cuồng rất đáng sợ, nội tâm chột dạ, muốn nhanh chóng thối lui.

"Không phải nói ký tên cho ta sao?" Hàm răng nữ tử khẽ mở.

Thân hình Từ Tiểu Thụ trì trệ, chuyện này...

Vừa rồi ai nói không cần ký tên?

Ha ha, nữ nhân đúng là giỏi thay đổi.

"Ký chỗ nào?"

Từ Tiểu Thụ thong dong quay người, từ trong giới chỉ móc ra một cái linh bút, đây là lễ vật fan đưa cho hắn.

"Ta không mang những vật khác, liền ký trên người đi." Ngọc thủ nhẹ giơ lên, dáng người uyển chuyển hơi động, lụa mỏng bay múa, giống như lam tinh linh.

"Trên người... chỗ nào?" Từ Tiểu Thụ nuốt nuốt nước miếng.

"Chỗ nào cũng được -"

Âm thanh mê hoặc quanh quẩn bên tai, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, Từ Tiểu Thụ kém chút ngây ngất đi.

"Nhận câu dẫn, điểm bị động, + 1."

Quả nhiên...

Yêu nữ, dám câu dẫn ta!

Từ Tiểu Thụ ta há lại bị ngươi câu dẫn? !

Hắn nắm lấy bút, thầm nghĩ tuyệt không thể bị dụ hoặc, tỉnh táo mở miệng: "Vậy liền ký trên tay đi, đúng lúc đây là lần đầu tiên ta ký vào tay fan."

Nữ tử nghiêng đầu, tóc đen buông xuống vai, đưa tay qua.

Từ Tiểu Thụ hít sâu, nhẹ nhàng chạm vào, cực kỳ mềm, cực kỳ thân mật.

Hả?

Tình huống thế nào?

Yêu nữ đang cào lòng bàn tay ta?

"Nhận dụ hoặc, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ cảm thấy cứ tiếp tục như thế sẽ xảy ra chuyện, hắn lập tức nâng bút, mở lòng bàn tay nữ tử ra, muốn ký vào.

"Ký tên ta đi." Nữ tử mở miệng nói.

Từ Tiểu Thụ sững sờ, tại sao lại có fan kỳ hoa như thế, còn muốn ta ký tên nàng?

Nghĩ đến đây, còn chưa hỏi tên người ta, quả thật có chút không lễ phép.

"Cũng được, xin hỏi phương danh cô nương?"

Nữ tử cười mỉm nhìn qua hắn, cái lưỡi khẽ liếm môi, âm thanh uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo.

"Lam Tâm Tử."

Lúc này tịch dương bị bóng đêm nuốt hết, gió lạnh phất qua, lá rụng sàn sạt.

Cái tên này vừa ra, lại khiến cho không khí xung quanh tĩnh lặng một giây.

Trong đầu Từ Tiểu Thụ nhấc lên sóng to gió lớn.

Lam Tâm Tử?

Đây không phải Tô Thiển Thiển vừa mới nhắc nhở, nội môn Tam Thập Tam Nhân, một trong ba đại cừu nhân của hắn?

Ngọa tào!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Làm sao ta tùy tiện tìm người hỏi đường, lại có thể đụng trúng cừu nhân?

Đây mẹ nó không phải là ký tên, mà là ký mệnh a!

Nội tâm Từ Tiểu Thụ nổi sóng chập trùng, nhưng trên mặt lại không chút sơ hở.

Hắn nghĩ tới lúc trước nữ tử quay đầu, trong lúc nói chuyện phiếm luôn có một tia sát ý như có như không...

Đúng!

Trong nội môn mình quen được mấy người?

Chưa từng gặp mặt lại có thể biết mình, sao có thể là fan? Đây rõ ràng là nhìn qua chân dung, muốn giết hắn!

Ngày thường Từ Tiểu Thụ có thể không đứng đắn chơi đùa, nhưng thật đối mặt với nguy cơ sinh tử, làm một kẻ tiếc mệnh, đầu óc hắn xoay chuyển tuyệt đối nhanh hơn bất kỳ ai.

Không để cho mình linh bút trì trệ trên không trung, đầu ngón tay vũ động, linh bút xoát xoát lung lay vài vòng.

Trên mặt Từ Tiểu Thụ tích tụ ra một điểm ý cười mê hoặc, ngón tay cái nhỏ bí mật cọ xát lòng bàn tay đối phương.

"Lam Tâm Tử? Tên rất hay!"

Hắn muốn đặt bút, chợt lần nữa dừng lại, ngước lên cười,"Là tâm nào? Tâm trong người trong lòng ư?"

"Khanh khách!" Lam Tâm Tử che miệng nhẹ cười, tựa hồ rất vui vẻ.

Thiếu niên trước mắt vừa nhấc lông mày, quả thật có một phen hương vị, bất quá... đáng tiếc.

Nàng khẽ gật đầu, nội tâm lại có chút nghi hoặc.

Vừa rồi...

Hắn ngừng một chút?

Cho nên kỳ thật hắn nhận biết ta?

Nói cách khác, những thứ phía sau đều là giả vờ?

Biết vậy đã sớm giết!

Không đúng...

Mặc dù ngừng một chút, nhưng sau đó lại sờ soạng mình, mặc dù biên độ động tác rất nhỏ...

Nhưng như thế mới bình thường đi, mình là Lam tiên tử, nội môn Tam Thập Tam Nhân, nam nhân bình thường nào chạm vào tay mình, lại có thể nhịn được?

Cho nên hắn dừng lại, là bởi vì muốn sờ tay mình?

Lam Tâm Tử có chút do dự, có giết hay không, kỳ thật chỉ trong một ý niệm.

Nếu như tiểu tử này thật nhận ra mình, còn dám trêu đùa như thế, vậy tiền trảm hậu tấu, đưa thi thể đến Linh Tàng Các, nói là nhìn thấy đệ tử ngoại môn lén xông vào nội môn, xuất thủ thay, cũng không gì.

Ừm, nhiều nhất chỉ là trừng phạt nho nhỏ.

Nhưng nghĩ đến Hà Ngư Hạnh...

Tiểu tử này rất có thể có tay trong, ám sát đã như vậy, nếu giết công khai, chỉ sợ mình sẽ bị lôi xuống nước.

Thả hắn?

Sợ rằng sau này không còn cơ hội tốt như thế...

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

"..."

Cột tin tức nhanh chóng nhảy lên, Từ Tiểu Thụ nhìn có chút lắc thần, hắn rất ghét tâm lý chiến, nhưng lại không thể không chiến...

"Được."

Danh tự xoát xoát ký xong, Từ Tiểu Thụ thu hồi linh bút, dường như vẫn chưa thỏa mãn buông tay, trên mặt xuất hiện nhàn nhạt không bỏ.

"Hôm nay cùng Lam cô nương mới quen đã thân, cái tên này chính là ràng buộc giữa chúng ta, hy vọng ngày sau còn có thể gặp mặt."

Hắn một mặt mong đợi, tiếp theo quan sát sắc trời,"Đã không còn sớm nữa, ta cũng phải đi tìm tiểu viện, nếu không sợ là đêm nay không có chỗ ở."

Chợt nhìn, gia hỏa kia biểu hiện tâm viên ý mãn lại hơi khiêm tốn, không có chút khác thường nào.

Đầu ngón tay Lam Tâm Tử nhẹ nhàng vuốt ve danh tự trong lòng bàn tay, nhìn tư thái lần này của hắn, cuối cùng không thể nhìn ra điều gì.

"Đi đi, chúng ta sẽ còn gặp lại." Nàng phất phất tay, đưa mắt nhìn thiếu niên rời đi, trong đầu vẫn còn giấu nửa câu.

Nếu như, ngươi có thể rời khỏi nơi đó...
Bình Luận (0)
Comment