Chương 107: Người Cũ Rời Đi Người Mới Đến
Chương 107: Người Cũ Rời Đi Người Mới Đến
Quay người đẩy cửa vào tiểu viện, Lam Tâm Tử trong nháy mắt cười tươi như hoa.
"Trương thiếu, ngươi đoán xem ta vừa mới gặp ai?"
"Hửm?" Trương Tân Hùng không nhà để về, chỉ có thể ở tạm nơi đây,"Gặp ai?"
"Từ, Tiểu, Thụ!" Lam Tâm Tử nói ra từng chữ.
"Từ Tiểu Thụ?" Trương Tân Hùng kinh ngạc,"Hắn vào nội môn?"
Đệ tử ngoại môn lén xông vào nội môn, bị bắt được trực tiếp đưa đến hình đài, mà Tam Thập Tam Nhân có thể thay chấp pháp...
Trong nháy mắt, trong đầu gã lóe lên nhiều kiểu chết của Từ Tiểu Thụ, lại cưỡng ép chế trụ, dù sao vết xe đổ Hà Ngư Hạnh ngay ở trước mắt.
"Ngươi xuất thủ?" Trương Tân Hùng đứng lên nói.
Gã không tin Lam Tâm Tử không nghĩ tới chuyện này, rất sợ nàng xuất thủ lung tung.
"Ta mới không có xuất thủ."
Lam Tâm Tử bất mãn liếc mắt nhìn gã, nhịn không được lầm bầm: "Cũng không biết tiểu tử kia cho ngươi ăn thuốc mê gì, luôn che chở hắn..."
"Hắn có đẹp bằng ta sao?"
Trương Tân Hùng: "..."
Ta đây là đang che chở cho Từ Tiểu Thụ?
CMN ta là sợ ngươi làm hỏng đại sự của ta!
Lam Tâm Tử bưng chén rượu lên, lại không thể tìm được bầu rượu, chỉ có thể bất đắc dĩ buông xuống.
"Ài, xem ra quan hệ của tiểu tử kia với Tiếu Thất Tu rất không cạn, lấy thân phận đệ tử ngoại môn, đã có thể đi vào nội viện, chấp pháp trưởng lão..."
"Chậc chậc, lấy quyền mưu tư."
Ngón tay Trương Tân Hùng nhẹ gõ mặt bàn, lại nói: "Ta đã điều tra qua, quan hệ giữa tiểu tử này với Tiếu Thất Tu không lớn, nhưng giao tình với Tô Thiển Thiển không giống bình thường, lần này đoán chừng là Tô Thiển Thiển ra mặt..."
"Ồ, không đúng, Tô Thiển Thiển cho dù có mặt mũi lớn như vậy, cũng không thay đổi được quy định của Linh Cung."
"Sẽ là ai?"
"Tang lão?"
Trương Tân Hùng bị ý nghĩ của mình giật nảy mình, thầm hô hoang đường.
Lão đầu quái gở kia có thể cứu Từ Tiểu Thụ ra đã rất không tệ rồi, cả hai sao lại có quan hệ với nhau được, quả thực là đầu óc có vấn đề.
Suy nghĩ của Lam Tâm Tử rõ ràng không cùng một kênh với gã, phối hợp cuộn ngón tay lại,"Tiểu viện nội môn coi như xong, Từ Tiểu Thụ lại còn muốn chạy đến phía sau núi, thật là..."
Tư duy Trương Tân Hùng trì trệ, chậm rãi quay đầu.
"Chỗ nào?"
"Phía sau núi."
Lam Tâm Tử tựa hồ nhớ tới chuyện gì, kinh ngạc che miệng,"Đúng rồi, phía sau núi không phải địa bàn của Nhiêu Âm Âm sao, cũng là chỗ ngươi mong mà không được, thật trùng hợp."
Trong mắt Trương Tân Hùng có lửa giận: "Ngươi xúi giục hắn đi?"
"Ta chỉ hảo tâm đề nghị." Lam Tâm Tử cười cười.
"Tiểu tử kia dám xông vào phía sau núi, Nhiêu Âm Âm khẳng định sẽ giết hắn, không cần chúng ta xuất thủ, đây là mượn đao giết người, há không đẹp thay?"
"Mà nếu như hắn có thực lực, có thể ở lại phía sau núi, liền có thể cùng Nhiêu cô nương tức cảnh sinh tình, đây là giúp người hoàn thành ước vọng, cũng là chuyện vui."
Đầu lưỡi Lam Tâm Tử khẽ chạm môi đỏ, trong mắt tinh mang điểm điểm,"Khoan hãy nói, tiểu tử kia không tệ, vô cùng tuấn lãng..."
Phanh!
Trương Tân Hùng vỗ một chưởng lên bàn, mảnh gỗ vụn bay loạn.
"Ngươi đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta!"
Lam Tâm Tử ưỡn ngực mà đứng: "Đây là cái bàn của ta, ngươi dựa vào gì đánh nát nó?"
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi, đây là tiểu viện của ta, ngươi không thích, có thể ra ngoài!" Lam Tâm Tử lập tức quát, thầm nghĩ sảng khoái.
"Ta..."
Không thể không nói,"Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu" câu nói này, cực kỳ có đạo lý.
Trương Tân Hùng vậy mà ỉu xìu.
Khí thế của gã thu liễm, một lần nữa ngồi vào ghế, bưng chén rượu lên...
Đáng giận!
Chỗ chết tiệt này ngay cả bầu rượu cũng không có.
Lần nữa buông chén rượu xuống, chậm rãi nói: "Không phải Viên Đầu muốn nhập Trương gia nhất mạch à, có thành công tiến vào Tam Thập Tam Nhân không?"
Vấn đề đột nhiên xoay chuyển, Lam Tâm Tử sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Thành công, nhắc đến y làm gì?"
"Từ Tiểu Thụ lén xông vào nội môn, Viên Đầu tân tấn Tam Thập Tam Nhân, xuân phong đắc ý, thay chấp pháp!"
Mày liễu của Lam Tâm Tử hơi giật, hay cho một chiêu khu sói nuốt hổ, đây là không định lưu cho hai người một chút cơ hội?
Từ Tiểu Thụ có thể sống sót đi ra không còn chưa nhất định đây.
Quả nhiên, vừa nhắc tới tiểu tiện nhân Nhiêu Âm Âm kia, gia hỏa này liền đổi tính.
Trong mắt của y, vĩnh viễn chỉ có lợi ích.
Nhưng mà...
Lần này, ta thắng!
Trong mắt Lam Tâm Tử hiện lên vẻ trêu tức: "Không phải người nào đó đã nói, Từ Tiểu Thụ không rời Linh Cung không thể động thủ?"
"Tự tìm đường chết, vì sao không xuất thủ?"
"Viên Đầu chịu động thủ ư? Y vừa mới vào nội môn Tam Thập Tam Nhân, tiền đồ giống như gấm."
Trương Tân Hùng xùy cười một tiếng: "Một đám chó vẩy đuôi mừng chủ thôi, cho chút xương cốt, cho dù chạy một con, không phải còn nhiều con khác sao?"
"Nói cho y biết, muốn nhập Trương gia nhất mạch, trước giờ này ngày mai, mang đầu của Từ Tiểu Thụ đến, đây chính là điều kiện!"
"Không muốn làm, có cả đống người đang ngấp nghe vị trí Tam Thập Tam Nhân của y."
"Nếu sợ hãi hình đài..."
"Chỉ cần y có thể kiên trì không chết, sau ba tháng, ta nhất định có thể dẫn y đi."
Rốt cuộc chịu động thủ rồi.
Quả nhiên có thể khiến cho gia hỏa này xuất thủ, chỉ có Nhiêu Âm Âm.
Lam Tâm Tử lấy tay nâng mặt, tựa như rất sùng bái.
"Trương thiếu rất uy phong nha -"
"Im miệng!"...
"Hắt xì!"
Từ Tiểu Thụ quấn chặt lấy quần áo.
Tuy nói vào đêm có hơi lạnh, nhưng nhục thân Tiên Thiên không có khả năng bị gió lạnh xâm nhập, khả năng duy nhất, chính là Lam Tâm Tử kia đang ở sau lưng tính toán hắn.
Bất quá hiện tại mình có Tang lão làm chỗ dựa, bọn gia hỏa này hẳn không đến mức càn rỡ ra tay.
Cho dù có, khoảng cách lần ám sát trước còn chưa tới một ngày, đêm nay khẳng định sẽ không đến.
y, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm tiểu viện, híp híp mắt dưỡng thần a.
Đợi ba ngày sau mình nhập Thiên Huyền Môn, lúc trở ra, đoán chừng sẽ không cần sợ ai nữa.
"Từ Tiểu Thụ, cố lên!"...
Lam Tâm Tử vậy mà không có lừa hắn, sau khi ngoặc, dọc theo đường nhỏ đi, thật đã đi tới một nơi thế ngoại đào nguyên.
Dựa vào núi, ở cạnh sông, suối nhỏ róc rách, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh thác nước.
Nơi này có rất nhiều tiểu viện, vậy mà thật không có chủ.
"Không có thứ gì kỳ lạ đi..."
Từ Tiểu Thụ có chút bất an, nhưng nghĩ đến nếu quả thật lại có người đến ám sát, ở đâu cũng giống như vậy, vậy liền bình thường trở lại.
"Chỗ này không được, chỗ này cũng không được..."
Hắn liên tiếp bỏ qua mấy cái tiểu viện nhìn mà thèm, không có vấn đề gì, chỉ là tiểu viện càng sâu, linh khí phát ra càng nồng đậm.
Hắn chỉ đứng đấy, liền có thể cảm giác tu vi đang gia tăng từng chút một.
Ở phần cuối, thác nước rơi như sấm.
Một tòa đình viện quy mô lớn sừng sững ở bên cạnh thác nước, diện tích to gấp hai ba lần tiểu viện ở ngoại môn, kết giới bảo hộ càng rộng lớn, đồng thời ẩn giấu hoàn cảnh bên trong.
Từ Tiểu Thụ đặt lệnh bài vào, tay nhấn lên, nhẹ nhàng dùng sức.
Đại môn rộng mở, ánh trăng tiến vào.
Hắn một mặt phấn chấn.
Đêm qua mình còn ở ngoại môn hiểm tử hoàn sinh, hôm nay mình đã đẩy ra đại môn nội viện.
Bước vào một bước!
"Một bước này, người cũ rời đi người mới đến, cũng là bước đầu tiên Từ Tiểu Thụ ta đạp lên con đường thành công."