Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 108 - Chương 108: Nhân Gian Tiên Cảnh

Chương 108: Nhân Gian Tiên Cảnh Chương 108: Nhân Gian Tiên Cảnh

"Hồng Huyễn Hoa Túc, thập phẩm linh dược, có thể dùng để gây ảo giác, vị chát chát, hơi đắng."

Từ Tiểu Thụ bị biển hoa màu đỏ trong sân kinh ngạc đến.

Bên trong vậy mà trồng nhiều thập phẩm linh dược như thế, đây là phúc lợi tiểu viện nội môn sao?

Miễn phí đưa tặng?

Nhưng vì sao lại cho thứ này? Đổi linh dược khác cũng được mà.

Gây ảo giác...

Nhìn một hồi quả thật có thể khiến đầu não người ta hơi choáng váng.

Xoa xoa huyệt Thái Dương, Từ Tiểu Thụ bước qua biển hoa, đi tới trước nhà chính.

Bố trí nơi này cũng là một chủ một khách, chỉ bất quá cho dù là phòng khách, cũng lớn hơn nhà chính ở ngoại môn rất nhiều.

Mà cảnh trí thưởng thức, càng nhiều vô số kể.

Bên trong nhà chính có một cái trận nhãn, chỉ cần đặt lệnh bài đệ tử nội môn vào, liền có thể công khai chủ quyền tiểu viện, chuyện này Tang lão đã nói qua với hắn.

Từ Tiểu Thụ cầm lệnh bài trong tay, đẩy cửa vào nhà chính.

Một mảnh xanh xanh đỏ đỏ mê loạn hai mắt hắn.

Đây là một gian phòng phối trí màu ấm, đủ loại vật dụng cần cho sinh hoạt, thậm chí còn nhiều vượt sức tưởng tượng.

Giường lớn hồng phấn, bàn trang điểm, rượu hồng áo đỏ...

Ách, sao luôn cảm thấy có gì đó là lạ?

Bên trong phòng có để rất nhiều quần áo thập phần tinh xảo, vải vóc không phải loại tầm thường, đều là tơ lụa...

Từ Tiểu Thụ càng nhìn càng mộng.

Hắn thuận tay cầm lên một khối vải đỏ, bên trên còn có hai dây lưng rũ cụp lấy, mơ hồ trong đó còn có thể ngưởi thấy mùi hương thoang thoảng.

Nhẹ nhàng khẽ ngửi, sắc mặt đột biến.

"Đây, đây là nội y a!"

Từ Tiểu Thụ nghẹn họng nhìn trân trối, nội y đầy đất, phong cách khoa trương, kiểu dáng mới lạ, quả thực khiến hắn mở mang tầm mắt.

"Không phải chỗ này đã có người ở rồi đấy chứ?"

"Nhưng nếu như có người, sao ta lại có thể vào được? Không thấy kết giới phản hồi?"

Từ Tiểu Thụ nghĩ mãi không ra.

Chẳng lẽ, chủ nhân nơi này là nữ, nhưng chẳng biết xảy ra ngoài ý muốn gì, dẫn đến tiểu viện không còn ấn ký, trận pháp không có có tác dụng?

Hoặc là...

Nhìn lệnh bài trưởng lão trên tay, Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư.

"Không thể nào!"

"Nếu thật như mình nghĩ, một khi có trưởng lão nào đó có ý đồ xấu, các cô nương ở trong Linh Cung bên sẽ gặp nguy hiểm đến cỡ nào..."

Tạm thời bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, Từ Tiểu Thụ lục tung tìm nửa ngày, vẫn không có phát hiện trận nhãn, hẳn đã bị lấy đi, đồng nghĩa với việc nơi này quả thật đã có chủ.

Hắn không khỏi xấu hổ, đột nhiên xông vào khuê phòng nữ tử người ta, còn nhình thấy quần áo đầy đất, nếu như bị chủ nhân bắt gặp...

Sẽ không chết không thôi a!

"Mau chuồn mau chuồn."

Rụt cổ lại, Từ Tiểu Thụ không còn cách nào khác, dự định quay đầu liền đi, kết quả cửa sau phòng "Két" một tiếng, dường như bị gió thổi mở.

Thác nước bên ngoài oanh minh, lúc trước nghe thấy âm thanh thác nước hiển nhiên đến từ nơi này.

Từ Tiểu Thụ dừng lại.

Khuê phòng nữ tử, thác nước, bước kế tiếp...

Mỹ nhân đi tắm?

"Hẳn sẽ không cẩu huyết như thế chứ?"

Vẻ mặt của Từ Tiểu Thụ rất đặc sắc, lý trí nói cho hắn biết lúc này nhất định phải rời đi, nhưng thân thể lại tự động bước theo hướng ngước lại.

"Chỉ nhìn..."

"Phi! Dù sao cũng xông vào khuê phòng người ta, nếu như chủ nhân đang ở đây, vậy nói rõ ràng thì tốt hơn, miễn cho sau này dây dưa không rõ."

"Ừm, chính là như vậy!"

Từ Tiểu Thụ gật đầu thật mạnh, đá bay nội y trên mặt đất ra, hai tay che mắt, từ bên trong khe hở phân biệt đường đi.

Ào ào!

Thác nước rơi như sấm, sương mù bốc hơi như tiên khí bồng bềnh, bao phủ phía trên ôn tuyền.

Hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

Từ Tiểu Thụ dứt khoát nhắm mắt lại, hắn hiểu đạo lý phi lễ chớ nhìn, một khi lén nhìn qua khe hở bị phát hiện, mình có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Đứng trước nửa, mở rộng Cảm Giác.

Đầm nước nhẹ hiện gợn sóng, trong nháy mắt hu thút Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ, chỉ thấy mặt nước "ba ba" mấy cái bọt khí, một đạo bóng hình xinh đẹp ẩn hiện.

Ngọc thủ thẳng tắp, ba ngàn tóc đen ướt át, tích tích lặng lẽ rơi, phù dung xuất thủy, chiếc eo nhỏ dao động, mê hoặc nhân tâm.

Từ Tiểu Thụ nhất thời ngây dại.

Hắn cảm giác khóe miệng tựa hồ bị bọt nước văng đến, liếm thử, đúng là có một chút tanh mặn.

"Sinh Sinh Bất Tức" điên cuồng vận hành, nhanh chóng tạo máu.

Một âm vang mang theo mị hoặc trêu đùa vang lên.

"Tô muội muội tới? Trước tắm cùng tỷ tỷ một hồi nha?"

Từ Tiểu Thụ mãnh liệt tỉnh thần.

Không được, không thể tiếp tục đợi nữa!

Nếu còn tiếp tục, không quản có giải thích hay không, nhất định sẽ xảy ra chuyện!

Nhưng mà không cần quay người, trong ôn tuyền đã vang lên âm thanh kinh sợ.

"Ai?!"

Một lời vừa dứt, Từ Tiểu Thụ vậy mà phát hiện mình đã không thể động đậy.

Ánh mắt hắn không tự chủ được mở ra, sương mù mông lung trước mặt giảm đi, nhìn thấy nữ tử như muốn chậm rãi quay người.

"Không được!"

Con ngươi phóng đại, chân hắn vô ý bước ra.

"Nhận mê huyễn, điểm bị động, + 1."

Cột tin tức nhắc nhở giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu, Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh.

"Mê huyễn?"

"Huyễn cảnh? !"

Chân treo giữa không trung, nữ tử trước mắt vẫn đang quay người, thế nhưng hình ảnh trong đầu lại là một thanh linh kiếm đang thằng hướng yết hầu.

Nếu bước ra một bước này, nhất định sẽ chết.

Nhưng mà...

Đây mẹ nó đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta lại nhìn thấy hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau?

Không đúng!

Trước mắt nhìn thấy, hẳn là huyễn cảnh, mà trong đầu, là hình tượng chân thực Cảm Giác mang đến?

Đúng rồi, Cảm Giác là kỹ năng bị động.

Nữ tử này hiển nhiên không có lực lượng phong ấn quỷ dị giống như Mạc Mạt, chỉ là huyễn cảnh, không khốn được kỹ năng bị động của mình.

Chỉ thấy nữ tử trước mắt quay người, hiển lộ rõ ràng một khuôn mặt xấu xí mục nát, nhưng mà Từ Tiểu Thụ đã sớm chuẩn bị, chưa từng bị kinh hãi đến.

"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!"

Hắn tựa hồ vô thức nỉ non, ung dung quay người,"Ta chỉ muốn đến tìm chủ nhân tiểu viện trò chuyện, tuyệt đối không thể làm tiểu nhân..."

Trong đầu, linh kiếm ở sau ót run lên, biến mất không thấy đâu nữa.

Một nữ tử bọc lấy áo choàng tắm xuất hiện, chắn ở trước mặt.

Nếu lại tiến lên, khẳng định sẽ đụng vào, nếu ngừng lại, nhất định sẽ lộ tẩy.

"Nhận mê huyễn, điểm bị động, + 1."

Bước chân Từ Tiểu Thụ kiên định không thay đổi, trực tiếp xuyên qua người nữ tử bọc khăn tắm, huyễn cảnh thoáng chốc vỡ vụn.

A, muội tử!

Không phong được kỹ năng bị động, không động được cột tin tức, huyễn cảnh của ngươi liền vô dụng.

Nữ tử quấn lấy khăn tắm ở bên cạnh, sắc mặt vậy mà từ xấu hổ biến thành kinh nghi.

Vì sao huyễn cảnh của mình vô dụng với gia hỏa này?

Là bởi vì hắn thật không có đang nhìn?

Không đúng, cho dù hắn không có nhìn, nhưng huyễn cảnh của ta có thể trực tiếp đem kéo vào trong đó, đây rõ ràng là dấu hiệu huyễn cảnh bị phá.

Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, nghĩ tới một màn vừa rồi, nữ tử lại nổi giận.

Linh kiếm rung động, đâm thẳng tới.

Từ Tiểu Thụ không có xoay người, đúng là không có nửa điểm phòng bị.

Hừ, muốn dùng phương thức này bức ta thu tay?

Nữ tử không có thu tay, linh kiếm thẳng đâm trái tim, nhưng mà sau khi thấy rõ khuôn mặt người tới, nàng lập tức kinh ngạc.

"Là ngươi?!"

Nàng đột nhiên muốn giảm bớt lực, nhưng kiếm đã xuyên quần áo, cho dù giờ phút này muốn thu tay cũng không kịp.

Khanh!

Một tiếng vang giòn, Sắc Bén cộng thêm Phản Chấn, trực tiếp bắn bay linh kiếm, mà Từ Tiểu Thụ ngực lại chỉ bị đâm xuyên một tí.

Dựa theo kế hoạch, lúc này hắn hẳn thống khổ che ngực ngã xuống đất, tranh thủ đồng tình, lại rắn theo côn lên, tùy cơ ứng biến, hoặc là cười ha hả thối lui...

Nhưng vừa nhìn rõ mặt nữ tử, đầu óc hắn lại ông một tiếng, đờ đẫn.

"Là ngươi?"
Bình Luận (0)
Comment