Chương 1092: Lực Lượng Thời Gian (2)
Chương 1092: Lực Lượng Thời Gian (2)
Nhìn thấy cơ bắp người trước mặt đã bắt đầu bành trướng, sắp bạo thể mà chết, Từ Tiểu Thụ có chút thất vọng.
"Không có."
Trong lúc thất vọng, hắn cũng có chút may mắn phán đoán của mình là sai lầm.
Quả thật, thiên tài giống Vũ Linh Tích, toàn bộ Đạo bộ Thánh Thần Điện, chỉ có một người.
Mình ngẫu nhiên gặp một người khác, đã là trúng số độc đắc, tình huống sao có thể giống như mình dự đoán, cực đoan như vậy?
Nhưng lúc này, A Giới trong ngực đột nhiên lên tiếng.
"Ma ma. . ."
Cùng một thời gian, thân thể Từ Tiểu Thụ phát lạnh, tâm huyết dâng trào, lỗ chân lông toàn thân mở rộng.
"Tiêu Thất Thuật!"
Không nói hai lời, Từ Tiểu Thụ lập tức ẩn thân, tựa hồ hắn chưa từng xuất hiện ở trong hẻm nhỏ.
"Hống hống hống!"
Tiếng rống của thanh niên thập phần chói tai.
Thánh Thể băng liệt, huyết dịch bắt đầu bắn ra.
Cảm ngộ Vương Tọa Đạo cảnh viên mãn, giúp tâm cảnh y viên mãn, có thể trong tình huống tẩu hỏa nhập ma, kiên trì lâu hơn.
Tuy nhiên chỉ cần là người đều sẽ có thất tình lục dục, không phải Đạo cảnh viên mãn, thì nhân sinh sẽ viên mãn theo.
Cho nên thứ Hữu Tứ Kiếm đâm trúng, không chỉ nhục thể, mà còn có linh hồn.
Thời điểm Từ Tiểu Thụ cảm thấy ngay cả thần tiên đến cũng không cứu được người này, đột nhiên, một đạo thân ảnh màu ám kim xuất hiện.
Y xuất hiện ngay bên cạnh Từ Tiểu Thụ, chỉ cách xa nhau một bước.
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình, cho dù đang ở trong trạng thái Tiêu Thất, cũng thoáng dời mấy bước, lúc này mới dám ngước mắt nhìn tới.
Áo bào màu vàng óng, nhưng là màu ám kim, đồng thời. . .
Mặt nạ Diêm Vương!
Tương tự người đeo mặt nạ bị ma hóa.
Cách ăn mặc của người này, có thể nói là người đeo mặt nạ số hai, bất quá màu sắc áo bào, mặt nạ, đổi thành màu ám kim mà thôi.
Ngoài ra còn một chỗ khác biệt rất lớn, chính là trên cổ cùng trên đai lưng người đeo mặt nạ màu tím đen, có vật trang sức tiểu thiết nhân.
Người đeo mặt nạ màu vàng, không có vật trang sức, nhưng trên lưng lại có một đao một kiếm giao nhau.
Đao là Đường đao, kiếm là trường kiếm.
Từ Tiểu Thụ cẩn thận từng li từng tí đi ra phía sau, nhớ kỹ bộ dáng đao kiếm, sau đó trở về, ngẩn người nhìn kẻ mới đến.
"Vàng?"
"Tím?"
Hắn trầm ngâm.
Nói như vậy, chẳng lẽ tổ chức kia còn có đỏ, cam, lục, lam, chàm, cùng đen trắng, thậm chí càng nhiều màu sắc thượng vàng hạ cám khác?
Đây chính là tiêu chí tổ chức Diêm Vương?
Từ Tiểu Thụ không có xúc động dùng linh niệm dò xét cảnh giới đối phương, hắn cứ như vậy quan sát.
Sau khi người đeo mặt nạ màu vàng xuất hiện, cũng không có lập tức động thủ, mà là đánh giá xung quanh, tựa hồ cảm thấy nơi đây còn có người khác.
Từ Tiểu Thụ vội vàng dời mắt, móc ra đan dược một bên bảo trì Tiêu Thất Thuật, một bên nhìn về phía người mang mặt nạ màu tím.
"Cửu U?"
Người đeo mặt nạ màu vàng hơi nheo mắt lên tiếng.
Ánh mắt y nhìn tới gương mặt bị ma hóa, nhìn thương thế trên người, nhíu mày, sau đó, âm thanh y trang nghiêm hơn một chút,"Tỉnh táo, Cửu U Quỷ Anh!"
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Cửu U Quỷ Anh?
Đây là danh tự thanh niên kia, hay là danh hiệu?
Người đeo mặt nạ màu vàng thế mà kiêng kị như thế, cẩn thận như vậy, thậm chí không có xuất thủ lay tỉnh đồng bạn, chỉ mở miệng kêu gọi?
"Rống!"
Tựa hồ cảm ứng được có người kêu gọi, thân thể Cửu U Quỷ Anh run lên, lập tức rống lớn tiếng hơn.
Người đeo mặt nạ màu vàng nhíu mày thật chặt.
Y thật không hiểu nổi, thực hiện nhiện vụ đơn giản như vậy, sao đồng đội lại gặp đả kích nghiêm trọng như thế.
Tẩu hỏa nhập ma?
Là đánh một hồi, đột nhiên tẩu hỏa nhập ma?
Không có khả năng!
Đạo cảnh viên mãn, căn bản không thể có tâm ma, tì vết tồn tại.
Giải thích duy nhất là mục tiêu nhiệm vụ ra tay, nhưng mục tiêu nhiệm vụ, có năng lực như thế?
Người đeo mặt nạ màu vàng suy tư, chợt rút Đường đao trên lưng ra.
Thanh đao này nhìn bề ngoài giống như Đường đao, thời điểm đao ra khỏi vỏ, Từ Tiểu Thụ mới phát hiện lưỡi đao mỏng như cánh ve, cơ hồ chính là một thanh Vô Ảnh Đao.
Người đeo mặt nạ nắm đao, nhẹ nhàng cắt vào ngực đồng đội một cái.
"Xùy - "
Đại lượng máu tươi nhiễm ma khí chảy ra.
Người đeo mặt nạ màu vàng dùng linh nguyên tạo thành một lớp bảo hộ, máu tươi nhiễm ma khí chảy ra, liền tách sang hai bên.
Nhưng thời điểm y phát hiện ma khí có thể thuận theo linh nguyên, xâm nhập khí hải, y liền quyết định thật nhanh, dùng đao chặt đứt bộ phận linh nguyên kia.
"Hung ma chi khí. . ." Người đeo mặt nạ kinh nghi,"Hữu Tứ Kiếm?"
Từ Tiểu Thụ nghe y nỉ non, có hơi kinh ngạc.
Người này biết Hữu Tứ Kiếm?
Người đeo mặt nạ màu vàng đột nhiên đưa tay, cách không nhiếp lấy thanh niên Cửu U Quỷ Anh.
Từ Tiểu Thụ rõ ràng có thể cảm nhận được, đạo cơ trong thiên địa hoàn toàn hỗn loạn!
Sau đó, Cửu U Quỷ Anh đang kịch liệt giãy giụa bỗng nhiên định trụ, tiếng rống biến mất, không còn động tác, ngay cả ma văn trên người cùng đình chỉ thẩm thấu.
"Năng lực gì?" Từ Tiểu Thụ rung động.
Vừa rồi, hắn vậy mà cảm nhận được một loại năng lực giống như Diệp Tiểu Thiên, bên trong còn ẩn chứa một loại hương vị quen thuộc.
"Không gian, cộng thêm. . . thời gian?"
Đầu óc Từ Tiểu Thụ xoay chuyển, nhớ tới loại năng lực thứ hai.
Cũng không xa lạ gì.
Táng Kiếm Trủng Cố Thanh Nhị từng thể hiện, Cẩu Vô Nguyệt một kiếm trảm nghịch dòng sông thời gian. . . lực lượng thời gian!
"Người này. . ."
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nuốt nước bọt, lập tức kiểm tra khí hải cùng số lượng đan dược trên tay, sợ mình sơ suất, Tiêu Thất Thuật bị động giải trừ, mình trực tiếp bại lộ ở trước mặt đối phương.
Cửu U Quỷ Anh bị không gian cùng thời gian đông lại.
Hoặc là nói, giờ phút này y đang ở trong một vùng không gian khác, bị tước đoạt thời gian.
Thời gian, thân là đơn vị duy nhất trên thế giới, trong khi mất đi, hoặc là đình chỉ, thiên hạ vạn vật, đều sẽ biến thành tử vật.
Người đeo mặt nạ màu vàng thu đồng đội vào trong nhẫn trữ vật.
Đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ nhìn thấy có người có thể thu người sống vào trong nhẫn trữ vật, cũng là lần đầu tiên chính diện cảm nhận được, nguy cơ tử vong nồng đậm như thế.
Hắn biết, nếu không phải nhờ có Tiêu Thất Thuật.
Dám âm thần thăm dò tồn tại trước mặt, không khác gì tự chịu diệt vong.
"Ra đi!"
Người đeo mặt nạ màu vàn thu hồi đồng đội xong, lại đột nhiên mở miệng.
Từ Tiểu Thụ nơm nớp lo sợ, rất muốn rời đi, nhưng lại không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng đáp lại.
Vọng âm quanh quẩn hẻm nhỏ, chợt trước hẻm có bác gái mua thức ăn, đại gia đi tới, theo sau chính là Cấm Vệ Quân phủ thành chủ.
"Chính là chỗ này, vừa rồi nơi này phát ra tiếng rống rất to, không giống tiếng người, hẳn là có thứ gì đó âm thầm chạy vào vương thành, hoặc là có người đánh nhau ẩu đả."
Bác gái chỉ vào hẻm nhỏ, Cấm Vệ Quân dồn dập tiến vào.
Nhưng bọn họ lại đi sượt qua người đeo mặt nạ màu vàng, giống như không nhìn thấy, thậm chí không có ngoái nhìn một cái.
Lúc trước Từ Tiểu Thụ không cảm ứng được người đeo mặt nạ màu vàng, lần này hắn xem như minh bạch.
Năng lực như vậy, hắn chỉ mới thấy qua ở trên người Thủ Dạ.
Kẻ đã Trảm Đạo, đạo không cảm giác, người không nhìn thấy.
"Tối thiểu Trảm Đạo, phía trên không giới hạn!" Từ Tiểu Thụ rung động.
Người đeo mặt nạ thu hồi ánh mắt, thấy không có ai đáp lại, liền không thèm nhìn Cấm Vệ Quân một cái, nhẹ giọng nỉ non, xoay người rời đi.
"Khương thị, lại cấu kết với Thánh Nô?"
"Thú vị. . ."