Chương 118: Hắn Mới Là Hung Thủ Giết Người
Chương 118: Hắn Mới Là Hung Thủ Giết Người
"Từ, Từ Tiểu Thụ?"
Triệu Tây Đông chạy tới hiện trường hung án, thời điểm nhìn thấy hung thủ giết người liền ngây ngốc.
Lúc y đang chim chuột trong rừng cây nhỏ nhìn thấy Tiên Thiên kiếm khí, còn tưởng rằng Tô Thiển Thiển sử dụng kiếm khí triệu hoán y, không ngờ lại là Từ Tiểu Thụ.
Y tức đến run người.
Cũng bởi vì gia hỏa này, buổi chiều mới cho Mễ Mễ bảo bối leo cây, vừa rồi mới tốt lên một chút, đoán chừng đêm nay liền có thể...
Phá hỏng tình lộ của y coi như xong, sao mỗi lần Linh Cung họa loạn, đều có bóng dáng của con hàng này?
Tối hôm qua một lần, buổi chiều một lần, hiện tại lại tới một lần...
Ngươi không thể yên tĩnh dù chỉ một ngày ư?!
Xung quanh đã có rất nhiều quần chúng ăn dưa mò tới, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên có tiếng nổ vang đã khiến mọi người giật mình, Triệu Tây Đông vừa gọi một tiếng này, liền khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
"Từ Tiểu Thụ? Hắn chính là Từ Tiểu Thụ?"
"Không phải tiểu tử này vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn à, hắn chạy tới nội môn... giết người?"
"Cương! Thật là quá cương!"
"Hiện tại ta muốn xem xem hắn chết như thế nào, hắc hắc..."
Muốn nói xếp hạng danh nhân Thiên Tang Linh Cung thời gian thực, Từ Tiểu Thụ tuyệt đối có thể đứng ở vị trí đầu bảng, không có gì khác, bởi vì gia hỏa này làm ra quá nhiều chuyện kỳ hoa.
Quán quân bị cự tuyệt vào nội môn, hư hư thực thực là mục tiêu trong kế hoạch vây bắt của Linh Cung, nam nhân phía sau Tô Thiển Thiển...
Tất cả mọi người nhìn qua huyết nhân trong chiến trường, đồng loạt nuốt nước bọt, hiện tại lại phải nhiều hơn một đầu...
"Nếu như ta không nhìn lầm, pháo hoa nổ tung ở trên bầu trời, hẳn là Triều Thuật."
"Đây chính là nội môn tân tấn Tam Thập Tam Nhân..."
Lần đầu tiên, có người mãnh liệt hoài nghi đệ tử ngoại môn không đủ tư cách tiến vào nội môn trong lời đồn kia.
Từ Tiểu Thụ, chỉ là Luyện Linh cửu cảnh, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn!
"Điên rồi, thế đạo này điên rồi, ta tuyệt đối đang nằm mơ!"
"Ba!"
"Ngọa tào, ngươi đánh ta làm gì?"
"Đau? Xem ra không phải là mộng..."
"? ? ?"...
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 22."
"Nhận kính sợ, điểm bị động, + 33."
"..."
Từ Tiểu Thụ mắt liếc điểm bị động, phát hiện sau một một trận chiến, đã vượt qua hai ngàn.
Cống hiến cho hắn nhiều nhất, chính là một chiêu băng thương không đủ gãi ngứa cho hắn cuối cùng kia, cơ hồ một giây có thể thu hơn trăm điểm điểm bị động.
Dưới các kỹ năng bị động tác dụng, trạng thái lúc này của hắn đã khôi phục hơn nữa, nếu muốn tiếp tục giao chiến, không cần lo không có lực lượng.
Nhưng lúc này hiển nhiên không thể nào, bởi vì cách đó không xa đã có càng nhiều nhân viên chấp pháp chạy đến.
Ánh mắt dời khỏi người Viên Đầu, hắn nhìn về phía Triệu Tây Đông, sắc mặt lập tức trở nên khổ sở.
"Trọng tài đại nhân, ngươi nhất định phải chủ trì công đạo, bọn họ muốn giết ta!" Từ Tiểu Thụ chỉ hướng Viên Đầu.
Tất cả mọi người: ? ? ?
Đây con mẹ nó đến cùng là ai giết ai?
Ác nhân cáo trạng trước?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 52."
Triệu Tây Đông không có nói giỡn với hắn, giết người không lên sinh tử lôi, đây đã là đại sự.
"Đừng nói gì nữa, đi Linh Pháp Các một chuyến đi, hình đài đang chờ ngươi."
Viên Đầu một mặt xem kịch vui, gia hỏa này vào hình đài hẳn sẽ chết chắc, như thế có thể tính là mình gián tiếp hoàn thành nhiệm vụ không?
Bất quá, mệnh lệnh của Lam Tâm Tử hình như là trong vòng một ngày lấy đầu của Từ Tiểu Thụ xuống...
Gã lắc đầu, bằng thực lực gia hỏa này, nhiệm vụ này không có khả năng hoàn thành, cho thời gian một tháng chuẩn bị còn tạm được.
Từ Tiểu Thụ không nghĩ tới Triệu Tây Đông mới không gặp một buổi chiều, liền không nể mặt mũi như thế.
Hắn thu hồi biểu lộ cười hì hì, ngưng trọng nói: "Ta không ngủ được ra ngoài đi dạo, lại xuất hiện một tên đệ tử nội viện muốn giết ta, ta hẳn nên ngồi chờ chết?"
"Ta đã hô "Dừng tay"!" Triệu Tây Đông trầm giọng nói.
Không ai có thể phá hư uy nghiêm của nhân viên chấp pháp, dù là Từ Tiểu Thụ ngươi tựa hồ có một chút xíu quan hệ với Tang lão.
Từ Tiểu Thụ cười lạnh nói: "Ta kém chút bị người giết ngươi không có xuất hiện, thời điểm ta chuyện bại thành thắng ngươi bảo ta dừng tay?"
"Buồn cười!"
"Đổi thành người khác tới, ngươi tin đêm nay thậm chí không gặp được y, chỉ có thể đợi đến ngày mai xuất hiện tin tức đệ tử Linh Cung tử vong?"
Triệu Tây Đông trầm mặc, y biết Từ Tiểu Thụ nói rất có thể là thật.
Nhưng mà...
"Làm theo quy cũ, đến giải thích với trưởng lão Linh Pháp Các."
"Được." Từ Tiểu Thụ ngoài dự định không có phản bác, lại chỉ Viên Đầu,"Nhưng người này phải đi cùng ta."
Viên Đầu: ? ? ?
Liên quan gì đến ta?
Ngươi thấy ta xuất thủ? Ta toàn bộ quá trình đều chỉ quan chiến!
Triệu Tây Đông nhìn về phía Viên Đầu, nhướng mày, đã liên tưởng đến chuyện gì,"Trương gia, Trương Tân Hùng?"
Từ Tiểu Thụ sững sờ, lộ ra biểu lộ quả không ngoài dự liệu của ta,"Xem ra ngươi đúng thật là do bọn họ gọi đến?"
"Được đó, trước có Phong Không, Thiệu Ất, hôm nay lại tới một tên... Triều Thuật đúng không?"
"Sao bọn chúng không tự mình xuất thủ, sợ bị bắt được cái chuôi? Hay là sợ Từ Tiểu Thụ ta?"
Tất cả mọi người vây xem đều không nói, khi tấm giấy mỏng bị xuyên phá, không ai còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.
Mặc dù nói loại sự tình này thỉnh thoảng phát sinh ở nội môn, nhưng cũng chỉ ở nội môn.
Mà bây giờ, một vài tên Tam Thập Tam Nhân "lâu năm", vậy mà liên tiếp phái người đi ám sát một tên đệ tử ngoại môn...
Không cần mặt mũi nữa sao?
Quan trọng là, ám sát coi như xong, thế nhưng người vẫn không chết!
Đây chẳng phải nói đệ tử nội môn không bằng một tên đệ tử ngoại môn?
Viên Đầu thấy dư luận thiên về một bên, lập tức gấp lên.
"Việc này không liên quan gì đến ta, chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, danh ngạch Thiên Huyền Môn của Triều Thuật bị Từ Tiểu Thụ lấy, dưới tình thế cấp bách lúc này mới lựa chọn xuất thủ, không ngờ..."
Lời phía sau gã không nói ra miệng, không ngờ tân tấn Tam Thập Tam Nhân lại bỏ mạng trong tay một con kiến hôi?
Nhưng mà lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
"Danh ngạch Thiên Huyền Môn?"
"Từ Tiểu Thụ vậy mà cầm danh ngạch Thiên Huyền Môn, Triều Thuật mới ra tay?"
"Ta kháo, khó trách... lại nói Từ Tiểu Thụ sao có thể lấy được danh ngạch Thiên Huyền Môn, đây cũng quá khoa trương đi, nội môn nhiều người như vậy, hắn dựa vào cái gì?"
"Ha ha, ngươi có thể giết Triều Thuật?"
"..."
"Ngươi im miệng!"
Sự tình danh ngạch Thiên Huyền Môn đêm nay công bố, người biết quả thực không nhiều, cho nên mọi người mới chậm tiêu.
Từ Tiểu Thụ ngây ra như phỗng, hắn tưởng Tang lão lấy một cái danh ngạch Thiên Huyền Môn, là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Nào ngờ mình lấy một phần cơ duyên này, người khác đồng thời sẽ mất đi...
"Lão đầu chết bầm, sao lại không nói rõ với mình?"
"Ngô, ông ta có thể nói rõ mới là lạ..."
Không đến một giây, Từ Tiểu Thụ liền bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn quyết định đi tìm tử lão đầu kia hỏi rõ ràng.
Cứ mơ mơ màng màng, hắn không hiểu ra sao cả.
Sau này còn làm như vậy, chẳng phải là khắp nơi gây thù hằn? Từ Tiểu Thụ hắn còn muốn sống thêm mấy năm a!
Mắt nhìn thấy Triệu Tây Đông muốn chuyển lập trường, Từ Tiểu Thụ lập tức lên tiếng nói: "Cho dù Triều Thuật vì danh ngạch Thiên Huyền Môn ra tay giết ta, gia hỏa này cũng không tránh khỏi liên quan." Hắn liếc mắt nhìn Viên Đầu.
"Vừa rồi hai người cùng tới, sau đó một tên muốn giết ta, một tên ở phía xa canh chừng, đừng tưởng ta không biết."
Triệu Tây Đông vừa muốn nói chuyện, Từ Tiểu Thụ đã ngăn y lại: "Đừng hỏi, không có chứng cứ."
"Nhưng mà, lúc đó ta không biết Triều Thuật yếu như vậy, nhìn thấy có người muốn giết ta, phản ứng đầu tiên của ta chính là chạy trốn."
Từ Tiểu Thụ nộ chỉ Viên Đầu,"Chính là hắn!"
"Hắn chặn đường ta, nếu như lúc ấy ta đi, Triều Thuật có lẽ sẽ không chết!"
"Hắn mới là hung thủ giết người!"