Chương 119: Rút Lui Trước
Chương 119: Rút Lui Trước
Tất cả mọi người nghe hắn nói thế, thân hình khẽ đảo.
Nếu như không phải đầu óc còn linh hoạt, sợ rằng thật sẽ tin lời Từ Tiểu Thụ ngươi nói.
Cái gì "Nếu như lúc ấy ta đi, Triều Thuật có lẽ sẽ không chết", nghe một chút đi, đây là tiếng người sao?
Triệu Tây Đông cảm thấy có hơi ê răng, lúc ở tiểu tổ thi đấu y liền biết tiểu tử này có độc, nhưng mỗi lần đều bị độc đến không kịp đề phòng.
"Đừng nói nữa, hai ngươi cùng đi theo ta!"
Viên Đầu nghe vậy, lập tức gấp lên.
Ta không có xuất thủ, Từ Tiểu Thụ chỉ mới nói mấy câu, ta là người ngoài cuộc liền đồng thời bị phạt?
"Bằng vào cái gì?!"
Triệu Tây Đông lườm gã một cái, lạnh lùng nói: "Đừng cho là ta không biết mấy người các ngươi trong bóng tối chơi đùa cái gì, tốt nhất cầu nguyện đừng để ta nắm được cái đuôi... bằng không cho các ngươi đẹp mắt!"
"Còn nữa, Từ Tiểu Thụ nói không sai, cho dù ngươi không xuất thủ, nhưng lại là nhân chứng, Linh Pháp Các cần ngươi."
Viên Đầu: "..."
Đáng giận, Từ Tiểu Thụ đáng chết!
Bất quá chuyện này gã thật sự không có cách nào phản bác, rất nhiều người đều thấy được, Viên Đầu gã là người đầu tiên xuất hiện ở đây.
Cho dù có thể nói mình cũng bị kiếm khí hấp dẫn đến, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, đều ý thức được hung thủ giết người, quả thật có khả năng là người bị hại...
Nhưng mà, sao lại quái dị như vậy?
Một loại cảm giác kỳ dị không rõ như nghẹn ở cổ họng, nghẹn đến tất cả mọi người vô cùng khó chịu.
"Mẹ kiếp, ta cảm thấy đầu óc không đủ dùng, sao ta có thể cảm thấy Từ Tiểu Thụ đáng thương, hắn mới giết người a..." Bên trong quần chúng vây xem, có người nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
"Thu hồi sự lo lắng của ngươi, xem kịch đi." Có người quen thuộc Từ Tiểu Thụ, cười phun ra,"Vậy mà lo lắng cho Từ Tiểu Thụ? Ngươi thế này không phải đầu óc không đủ dùng... ngươi lắc đầu thử xem?"
"Làm gì?" Người kia phối hợp lắc đầu.
"Có nghe thấy hay không?"
"Nghe gì?"
"Tiếng nước ào ào..."
"? ? ?"...
Nhân viên chấp pháp đã vây quanh hai người.
Từ Tiểu Thụ nhìn tới Viên Đầu nói: "Cho nên hắn nhất định phải đi Linh Pháp Các báo cáo đúng không?"
Triệu Tây Đông gật đầu, không rõ ràng cho lắm.
Đừng nói là hắn, hai người các ngươi đều phải đi, nếu Triều Thuật còn sống, ba tên cùng lên đường!
"Ngươi chắc chắn?"
"Ừm!"
"Rất tốt..." Từ Tiểu Thụ móc ra một tấm lệnh bài, vội vàng nói: "Tang lão có việc gấp tìm ta, chút nữa ta qua có được không?"
Triệu Tây Đông:? ? ?
Y nhìn lệnh bài màu đỏ thẫm trên tay đối phương, trợn cả mắt lên.
"Tại sao ngươi lại có thứ này? Trộm?"
"Trộm?" Từ Tiểu Thụ nhất thời bật cười, nghĩ đến tính cách cổ quái của tử lão đầu kia, chậc chậc nói: "Đừng nói trộm, hiện tại ta ném xuống đất, ngươi dám nhặt không?"
Triệu Tây Đông: "..."
Hóa ra ngươi cũng biết thế à?!
Vậy thứ này từ đâu ra?
Y nhớ tới buổi trưa tại Linh Tàng Các, Từ Tiểu Thụ cầm lệnh bài bảo y rời đi, nhưng sau đó đi tìm bốn người, mới biết Tang lão không có mang thứ này theo.
Mà bây giờ, lại xuất hiện?
Đánh chết y cũng không tin tiểu tử này dám trộm lệnh bài của Tang lão, nhưng không phải trộm...
Vậy có thể là cái gì?
Y nhớ tới Tô Thiển Thiển cùng Tiếu Thất Tu...
Từ Tiểu Thụ cùng Tang lão...
Không có khả năng!
Ba, y hung hăng quạt đầu mình một phát, đầu óc bị nước vào hay sao mà lại có ý nghĩ như vậy?
"Từ Tiểu Thụ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất trả thứ này về chỗ cũ, nếu không ngươi chết cũng không biết chết như thế nào."
Triệu Tây Đông thấp giọng, thần sắc trang nghiêm,"Ta rất nghiêm túc."
"Nhận cảnh cáo, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ biết y có ý tốt, nhưng chỉ có thể tâm lĩnh.
Thứ này là Tang lão cho, còn trả cái gì, bùa hộ mạng tốt bao nhiêu.
Hắn chỉ tới gần cho Triệu Tây Đông nhìn thoáng qua, chưa từng để người khác nhìn thấy lệnh bài này, sau đó lập tức thu hồi, dù sao "Ước pháp tam chương" vần còn sờ sờ ở trước mặt.
"Cám ơn, nhưng ta thật có việc gấp."
"Tang lão thật đang tìm ta."
Giọng Từ Tiểu Thụ thành khẩn.
Ánh mắt Triệu Tây Đông lạnh xuống, mặc dù biết ngươi là người bị hại, nhưng cũng là người hành hung a, muốn toàn thân trở ra... nằm mơ!
"Không cần vùng vẫy, chuyến này, ngươi nhất định phải đi."
Từ Tiểu Thụ ấn bả vai y xuống, thấp giọng,"Bên trong Linh Cung, có phải quy củ thập phần sâm nghiêm, gặp lệnh như gặp người?"
Triệu Tây Đông không biết hắn lại muốn làm gì, chết lặng gật đầu.
"Đương nhiên, quy củ Linh Pháp Các định ra, không ai có thể phá ngỗ nghịch!" Y dừng một chút, nói bổ sung: "Ngươi dám giết người, nhất định phải tiếp nhận hết thảy."
"Hô, vậy thì dễ làm rồi..."
Từ Tiểu Thụ lui ra phía sau mấy bước, bảo trì khoảng cách an toàn, điều chỉnh tốt biểu lộ, khiển trách quát mắng: "Lui ra! Lão phu có việc gấp!"
"? ? ?"
Lần này, không chỉ Triệu Tây Đông bị quát mộng, Viên Đầu cũng bị giật mình kêu lên.
Nhân viên chấp pháp xung quanh nhao nhao chấn động hổ khu, ngay cả quần chúng ăn dưa vây xem, cũng bị bá khí bất thình lình chấn rơi dưa.
"Ngọa tào, gia hỏa này mạnh như vậy? Giết người còn phách lối như thế?"
"Ngưu bức a, lần đầu tiên ta thấy có người dám nói chuyện với Triệu chấp pháp như vậy, không muốn sống nữa à?!"
"Tên Từ Tiểu Thụ này... ta phục!"
"Nhận kính sợ, điểm bị động, + 63."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 77." Phần tin tức này, hẳn là bị dọa.
Từ Tiểu Thụ nhìn Triệu Tây Đông xem như tỉnh táo, không có vượt qua khoảng cách an toàn xông lên liều mạng, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Có hy vọng!
Hắn còn muốn tiếp tục hung hăn, muốn xuất ra khí thế của Tang lão...
Miệng vừa mới há lập tức khựng lại, giảm thấp âm thanh nói: "Vừa rồi, ông ấy nói với ta như vậy, nếu ngươi còn trì hoãn, đoán chừng ông ấy sẽ tới tìm ngươi..."
Khóe mắt Triệu Tây Đông nổi gân xanh: "Ngươi đang đùa ta?"
"Ngươi có tin..."
"Cút!"
Từ Tiểu Thụ quát to một tiếng, trực tiếp ngắt lời y.
Trong lòng tất cả mọi người mãnh liệt nhảy một cái, đầy rẫy hoảng sợ.
Còn tới?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 77."
Từ Tiểu Thụ lại thấp giọng, sắc mặt khó chịu nói: "Ông ấy lại lên tiếng... không phải ta nói..."
Triệu Tây Đông bị kinh hãi, y không tin Từ Tiểu Thụ dám nói chuyện với y như thế, y càng không tin Từ Tiểu Thụ dám giả Tang lão truyền tin tức.
Nhưng mà...
Sao vẫn có cảm giác bị trêu đùa?
"Ta..."
Từ Tiểu Thụ không chờ y nói chuyện, biệt xuất biểu lộ mắc tiểu: "Không được, nếu còn đợi nữa ngươi ta đều xong, ta rút lui trước!"
Hắn sợ Triệu Tây Đông xuất thủ cản đường, còn cố ý lần nữa xuất ra lệnh bài, tháng đưa qua mặt y, sau đó quay đầu liền chạy.
"Ngươi phải thẩm tra thật tốt, trên người y có rất nhiều thứ có thể tra!" Đây là chuyển di mục tiêu.
Viên Đầu sững sờ nhìn qua Từ Tiểu Thụ cứ chạy đi như vậy, tức hổn hển.
"Có ý tứ gì, hung thủ giết người có thể rời đi? Ta mẹ nó phải lưu lại?"
"Có bệnh không?!"
Nhân viên chấp pháp khác cũng có chút đờ đẫn,"Lão Triệu, chuyện này không tốt lắm đâu..."
Triệu Tây Đông nhìn Từ Tiểu Thụ co chân chạy mất, chỉ cảm thấy mặt mày choáng váng.
Ta mẹ nó cũng biết thế này không tốt, nhưng ta có thể làm sao?
Xuất thủ bắt hắn?
Nói đùa gì thế, nếu con hàng này nói thật... Tang lão tới, ai đi cản?
Ta đi sao?
Ta đi em gái ngươi!
Y tức đến run người, tiếp theo hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho ngữ khí của mình trở nên bằng phẳng: "Đây là sự tình cấp trưởng lão, chúng ta trở về tìm Tiếu lão đại giải quyết."
Y liếc nhìn Viên Đầu, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Nhân chứng duy nhất, mang theo!"
"Không được để cho hắn chạy!"
Viên Đầu:? ? ?
Trong lòng của gã có 100 ngàn con cua đồng thần thú lao nhanh qua, tinh thần kém chút tan vỡ.
"Ta @#%*..."