Chương 1418: Mắt Trái Nhảy Tài, Mắt Phải Nhảy Tai (2)
Chương 1418: Mắt Trái Nhảy Tài, Mắt Phải Nhảy Tai (2)
"Bán Thánh trở xuống, bất kỳ sinh vật nào, cho dù là tử vật, bản tọa đều có thể chống đỡ, nhưng nếu xuất hiện thánh lực, hoặc là Bán Thánh xuất thủ. . ."
Y nói đến đây liền dừng lại, không cần nói cũng biết.
Tha Yêu Yêu bật cười một tiếng, nói: "Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, Bán Thánh so đấu, đều có dự tính riêng, ai cần ngươi nhúng tay vào?"
Đằng Sơn Hải gật đầu một cái: "Không thành vấn đề."
"Đi đi."
Tha Yêu Yêu ra hiệu Chiến bộ thủ tọa Đằng Sơn Hải lui ra, một mình lưu lại.
Nàng lẳng lặng nhìn hình ảnh bên trong linh kính, lại nhìn sắc trời dần tối, tính toán thời gian.
"Vương thành thí luyện, đã sắp qua một phần ba. . ."
Tranh đấu Cửu Long Mạch sắp bắt đầu, vết nứt Hư Không Đảo đã xuất hiện.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.
(Dịch: Gió thổi mây phun trước cơn bão)
Tha Yêu Yêu cảm thấy mình không thể tiếp tục đứng ở ngoài sáng như vậy, đã đến lúc ẩn vào trong bóng tối, chuẩn bị tốt hậu thủ.
Nhưng sự tình nơi này, quả thật cần một người đến chủ trì.
Lan Linh?
Lan Linh tư lịch rất đủ, lúc trước nàng còn phụ trách qua chiến dịch Bạch Quật.
Thế nhưng địa vị nàng quá thấp, đến lúc đó có khả năng không ai nghe theo.
Lão tiền bối Hồng Y có thâm niên, Tha Yêu Yêu đều đặt ở khu vực hạch tâm Trung Vực, không có mang tới.
Hiện tại nàng rất cần một người có thể thay thế vị trí này, ở ngoài sáng ra lệnh chỉ huy.
Trầm ngâm một hồi, Tha Yêu Yêu lập tức quyết đoán.
Nàng nhấn vào kênh tác chiến, hỏi: "Tư Đồ Dung Nhân ở đâu?"
Rất nhanh liền có người hồi phục: "Tư Đồ tiên sinh đang ở trong Vân Lôn Sơn Mạch, hắn nói nếu như không có chuyện gì quan trọng, đừng quấy rầy hắn, thời điểm mấu chốt hắn sẽ ra tay."
Mặt mũi thật lớn nha. . .
Tha Yêu Yêu âm thầm xùy cười một tiếng, cũng không so do chút chuyện nhỏ này.
Suy cho cùng, thế giới Vân Cảnh vẫn phải dựa vào "Đạo bộ thủ tọa" Tư Đồ Dung Nhân đến chưởng khống.
Đã Tư Đồ Dung Nhân không thể tới, vậy chỉ còn lại một người. . .
"Thí luyện quan bình thường không dám chống lệnh, người thế hệ trước đều biết Tuyền Cơ Bán Thánh đáng sợ, không thể không nể mặt mũi."
"Mặc dù trẻ tuổi, thế nhưng đầu óc lại rất thông minh."
"Nàng đủ!"
Tha Yêu Yêu âm thầm nghĩ ngợi, lần nữa kết nối kênh tác chiến, nói ra: "Gọi Ngư Tri Ôn đến đây, mặt khác, nhiệm vụ phân bộ Thánh Thần Điện vương thành bên kia, giao cho Lan Linh tiếp quản."
"Vâng!". . .
Ban đêm.
Sương mù che khuất thiên khung, không thấy sao trời.
Bên trong Vân Lôn Sơn Mạch, Từ Tiểu Thụ cùng bang chúng Từ Bang đã quét dọn xong chiến trường, xây dựng trú quân tạm thời.
Bang chúng Tiểu Từ Bang hiểu được thời gian quý giá, hỏa hệ, lôi hệ, trực tiếp dựa theo quy củ, sau khi ký sổ điểm tích lũy liền bắt đầu giành giật từng giây tu luyện.
Từ Tiểu Thụ nhìn doanh trại một lượt, rất là vui vẻ.
Thời gian chín ngày, hắn đã tìm được hơn phân nửa thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Ngoại trừ Mạc Mạt còn bặt vô âm tín, những người khác trên cơ bản đều đã tìm tới, nếu như xảy ra chuyện, hắn liền có thể xuất thủ bảo vệ.
Kết quả này, có thể nói gần như viên mãn.
Về phần Khương Nhàn. . .
Từ Tiểu Thụ đã thả y rời đi.
Truyền nhân Bán Thánh, nếu như không phải sự tình quan trọng, hắn thật không dám trêu chọc.
Chỉ dùng Linh Hồn Độc Thủ với một đầu Hắc Tâm Mẫu Cổ, đã mang đến cho hắn phiền phức lớn như vậy.
Có trời mới biết trên người Khương Nhàn cất giấu thứ gì, nếu như đánh nhau, nói không chừng thật sẽ dẫn xuất tai họa.
Tên kia bị thành viên Diêm Vương gài bẫy vây khốn, móc đi Tam Yếm Đồng Mục, thế nhưng vẫn sống đến hiện tại.
Ngay cả Diêm Vương cũng không dám đòi mạng y.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy, hiện tại mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Cho nên sau khi hố Khương Nhàn một đợt, hắn liền thả người rời đi.
Thời điểm bọn họ rời đi, mọi người đều có thể nhìn ra, nhân tâm trong đoàn đội Khương thị đã tán hơn phân nửa.
Nhưng vương thành thí luyện đến phút cuối cùng, Khương Nhàn có thể đăng đỉnh hay không vẫn là một ẩn số, dù sao, dù sao y là truyền nhân Bán Thánh chân chính, nội tình sâu không lường được.
Từ Tiểu Thụ đối với chuyện này, căn bản không để ý lắm.
Hắn nhớ Bát Tôn Am giao cho mình nhiệm vụ khảo hạch gia nhập Thánh Nô, là tại vương thành thí luyện đoạt đệ nhất, cầm tới tư cách tham gia Thánh Cung thí luyện.
Lúc đó Hư Không Đảo vẫn chưa giáng lâm Đông Thiên Vương Thành, cho nên vương thành thí luyện chỉ cần ba vị trí đầu.
Nhưng bởi vì Thiên Không Thành đột nhiên giáng lâm, hấp dẫn thiên tài ngũ vực, danh ngạch Thánh Cung cấp cho, từ ba tăng lên ba mươi sáu cái.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy danh ngạch tham gia Thánh Cung thí luyện đối với mình mà nói, hẳn không thành vấn đề.
Về phần đệ nhất. . .
Hắn căn bản không muốn phản ứng Thánh Nô khảo hạch.
Có giành được đệ nhất hay không không quan trọng.
Chỉ cần cầm tới danh ngạch tham gia Thánh Cung thí luyện, cho Đệ Bát Kiếm Tiên trong truyền thuyết một chút mặt mũi là được, không cần cưỡng cầu.
Vương thành thí luyện tiếp theo, liền nhìn tiến độ thí luyện, chậm rãi phát triển.
Từ Tiểu Thụ đã không còn đặt trọng tâm vào chuyện này.
Hắn biết vết nứt Hư Không Đảo xuất hiện, Bát Tôn Am khẳng định sẽ làm ra động tĩnh rất lớn, cho nên hiện tại hắn đã bắt đầu mưu đồ, chuẩn bị.
Từ Tiểu Thụ mưu đồ, chuẩn bị, đương nhiên không phải vì muốn tiến vào loạn cục tranh thủ lợi ích.
Ngược lại.
Hắn dùng hết sức mình rời xa vòng xoáy đáng sợ kia, rời xa trung ương chiến trường.
Mấy vị đại lão muốn tính kế lẫn nhau, hắn chỉ là tôm tép, có thể bảo mệnh đến đã rất lợi hại, nào dám chen chân vào trong?
"Từ thiếu, ngươi trả ta vị trí bang chủ Từ Bang!"
Trong doanh trướng, Mộc Tử Tịch khí thế hùng hổ, hiển nhiên rất bất mãn người nào đó vừa xuất hiện, liền cướp đi vị trí bang chủ của nàng.
Hiện tại chiến đấu kết thúc, nàng rốt cuộc có thể tính sổ chuyện này.
Từ Tiểu Thụ một mặt buồn cười: "Từ Bang là bản thiếu gia thành lập, thời điểm ngươi tiếp nhận, đã có hơn chín trăm người, cho dù ngươi phát triển thêm mấy trăm người, nhưng nếu không có tích luỹ ban đầu, ngươi làm sao cất bước? Còn dám đòi vị trí bang chủ?"
Mộc Tử Tịch tức giận: "Thế nhưng bang chúng đã nói qua, người Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, ai tới tiếp nhận Từ Bang trước, người đó là đội trưởng!"
"Ừm ừm, là "Đội trưởng" nha -" Từ Tiểu Thụ gật đầu khẳng định,"Ngươi mới nói "Đội trưởng", đội trưởng đội trưởng, đội trưởng có liên quan gì tới bang chủ?"
Mộc Tử Tịch phồng hai má lên, trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
Hồi lâu.
Biết mình đấu không lại Từ tiện nhân, Mộc Tử Tịch lựa chọn từ bỏ chống cự, nàng dùng linh nguyên bao phủ tay, lay động cánh tay sư huynh nhà mình.
"Cho ta vị trí bang chủ đi mà -"
"Không cho."
"Cho -"
"Không cho, ngươi đã về bên cạnh bản thiếu gia, ta sao có thể thả ngươi làm loạn được?"
Hôm nay Từ Tiểu Thụ đã bị dọa một phen.
Thể chất cuồng hút sinh mệnh lực của Mộc Tử Tịch, ở trong mắt người khác, hẳn là rất là nguy hiểm.
Tiểu cô nương đòi vị trí bang chủ Từ Bang, khẳng định là muốn dẫn bang chúng đi tai họa thí luyện giả khác.
Nếu như là nơi khác, hắn có thể chiều theo ý nàng.
Thế nhưng ở trong Vân Lôn Sơn Mạch có đại nhân vật nhìn chằm chằm, sao có thể không bị phát hiện dị thường được?
Nếu như bị người hữu tâm bắt đi giải phẫu nghiên cứu, Thôn Sinh Mộc Thể có lẽ không thành vấn đề, nhưng Thần Ma Đồng khẳng định không giấu được.
Bị phát hiện, hoặc là trong lúc phản kháng bại lộ, thứ kia liền biến thành bùa đòi mạng!
Còn nữa.
Hiện tại trong chỗ chết tiệt này, không biết có bao nhiêu người nhập cư trái phép.
Nếu Từ Bang ra ngoài gây sự, gặp phải khủng long đội lốt cừu.
Làm người ta phát bực, đối phương bốc lên nguy hiểm bại lộ thân phận, trực tiếp tiễn hơn ngàn người các ngươi cũng không phải không có khả năng!
Sau khi mất đi Tang lão đầu, Từ Tiểu Thụ đã không dám để tiểu sư muội nhà mình đi mạo hiểm.
Trên thế giới này, hắn chỉ còn lại một người "thân" như thế.
"Hừ! Không cho thì không cho, tự ta đi chơi!"
Mộc Tử Tịch hiển nhiên không biết sư huynh nhà mình dụng tâm lương khổ, sau khi làm nũng không có kết quả, nàng liền phiền muộn giậm chân một cái, chạy ra ngoài doanh trướng.
"Ngươi đừng chạy xa." Từ Tiểu Thụ hướng theo bóng lưng nàng hô lên.
Hôm nay hắn vừa đưa tiễn một tên truyền nhân Bán Thánh, bên trong Vân Lôn Sơn Mạch nhìn như không có địch thủ, thế nhưng nước nơi này quá sâu.
Hơi không cẩn thận, trực tiếp sa vào!
Đúng lúc này, màn cửa doanh trướng bị nhấc lên, Liễu Trường Thanh vừa thò đầu vào, nhìn thấy Mộc Tiểu Công phùng mang trợn má đi tới, liền chuyển mắt nói ra: "Từ thiếu, bên ngoài có người cầu kiến."
"Ai?" Từ Tiểu Thụ vô thức hỏi.
"Không biết, một tên mù, một cô nương mặc đồ tím, đều không phải người Từ Bang." Liễu Trường Thanh vừa đáp vừa nhường đường cho Mộc Tử Tịch, đi vào doanh trướng.
Màn cửa bị gió đêm thổi lên, hàn khí từ bên ngoài ùa vào.
Trong nháy mắt Liễu Trường Thanh cùng Mộc Tử Tịch sát vai lướt qua, Từ Tiểu Thụ đột nhiên phát hiện mí mắt phải giật nhẹ một cái.
Màn cửa rủ xuống.
Bóng người đổi vị.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, bị mù, mặc đồ tím?
Chẳng biết tại sao, hắn có một loại cảm giác không tốt, nói không nên lời.
Trong lúc đang suy tư, mí mắt phải Từ Tiểu Thụ vừa mới yên tĩnh, không ngờ lại bắt đầu giật giật.
Lần này, thập phần kịch liệt, cơ hồ là đang run rẩy!