Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1419 - Chương 1419: Diễn Đế Sinh Ra (1)

Chương 1419: Diễn Đế Sinh Ra (1) Chương 1419: Diễn Đế Sinh Ra (1)

Xảy ra chuyện gì?

Từ Tiểu Thụ chưa từng có kinh lịch tương tự, mí mắt giật đến mức ảnh hưởng đến tầm mắt hắn.

Tâm huyết dâng trào hắn đã trải nghiệm qua.

Thế nhưng mí mắt phải co giật, lại đại biểu cho chuyện gì?

"Từ thiếu?"

Liễu Trường Thanh đi tới, thấy Từ thiếu xuất thần liền nhẹ giọng kêu lên.

Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn tới, tâm tình bỗng nhiên không tốt.

Là bởi vì Liễu Trường Thanh dẫn hai người này tới?

Tên mù?

Tử y cô nương?

Người khác có lẽ sẽ không nhận ra tổ hợp lạ lẫm này, thế nhưng Từ Tiểu Thụ vừa nghe đến tên mù, liền lập tức nghĩ đến Lệ Song Hành.

Cô nương bên cạnh Lệ Song Hành, nhất định là Lạc Lôi Lôi không thể nghi ngờ.

Bọn họ đến tìm mình, xem ra Thánh Nô bên kia có chuyện muốn bàn giao.

Nhưng bọn họ hẳn biết được, thế giới Vân Cảnh có người nhìn chằm chằm, không có khả năng trực tiếp bại lộ.

Hai người kia có thể bình yên đi tới chỗ này, hẳn là không có vấn đề gì.

Như vậy, vẫn đề có khả năng xuất hiện trong lúc mình tiếp xúc với bọn họ?

"Sẽ có chuyện không tốt phát sinh?"

Từ Tiểu Thụ nhíu chặt lông mày, hắn căn bản không có được năng lực biết trước tương lại, nhưng đúng lúc này, trong đầu chợt nghĩ đến tiểu sư muội.

Mí mắt phải co giật, không nhất định là do hai người Liễu Trường Thanh mang đến.

Vừa rồi, thời khắc tiểu sư muội từ trong doanh trướng bước ra. . .

"Tiểu Thanh!" Bất kể như thế nào, Từ Tiểu Thụ lập tức nhìn về phía Liễu Trường Thanh.

"Từ thiếu có gì phân phó?" Liễu Trường Thanh tận tụy tận trung.

"Đuổi theo nàng, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được để nàng nhận nửa điểm thương tổn, xảy ra chuyện, lập tức báo cho bản thiếu gia." Từ Tiểu Thụ quyết đoán, ra lệnh Liễu Trường Thanh trong bóng tối bảo hộ Mộc Tử Tịch.

Liễu Trường Thanh ngây người một lúc, tuy không viết vì sao, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

"Được."

Trong khu vực này, Từ Bang đã đánh ra thanh danh, Mộc Tử Tịch cơ bản không có khả năng gặp phải nguy hiểm.

Cho dù nàng ham chơi chạy xa, thế nhưng bằng vào thực lực của nàng, đánh không lại vẫn có thể chạy.

Từ Tiểu Thụ sợ nhất, chính là tiểu sư muội gặp phải người nhập cư trái phép.

Nhưng có Liễu Trường Thanh bảo hộ, cho dù là người nhập cư trái phép, cũng không thành vấn đề.

"Thuận tiện gọi hai người kia vào đi!" Thời điểm Liễu Trường Thanh tới gần cửa ra vào, Từ Tiểu Thụ lại nói một tiếng.

"Vâng!". . .

Bên ngoài doanh trướng.

Lúc này đám người Từ Bang đang tổ chức tiệc ăn mừng, phía trên mấy đống lửa trại đều có nướng thịt linh thú, hương khí truyền khắp bốn phía, lan ra cả đỉnh núi.

Thời điểm Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi bước vào khu vực này, liền cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không có ý tốt.

Những người này nhìn hai người bọn họ, tựa như đang nhìn hai con dê béo vậy.

Bất quá nghĩ lại cũng phải, dựa vào thanh danh Từ Bang trong khoảng thời gian này đánh ra, thí luyện giả gặp phải bọn hắn, chỉ có hai loại khả năng.

Hoặc là trực tiếp bị loại, hoặc là sau khi bị cướp điểm tích lũy xong, ba chấn bị loại.

Giống bọn họ trực tiếp bước vào nơi Từ Bang đóng quân, điểm danh muốn gặp Từ thiếu, mặc dù cũng có, nhưng ít càng thêm ít.

Đám người Từ Bang cũng có chừng có mực.

Loại người này, không thể nào là đến lừa gạt, bên ngoài hẳn có liên hệ với Bắc Vực Thái Tương Từ gia, hiện tại tới tìm che chở.

Cho nên mọi người chỉ dùng ánh mắt tham lam nhìn lấy, khe khẽ bàn luận, động tác ăn thịt căn bản không chút trì hoãn.

"Đã rất lâu không nhìn thấy cảnh sắc yên bình như vậy. . ."

Dưới đêm trăng, Lạc Lôi Lôi hiếu kỳ nhìn bốn phía, có chút hâm mộ.

Không chỉ Vân Lôn Sơn Mạch, cho dù ở bên ngoài, nàng cũng đã rất lâu không có được khoảng thời gian ăn thịt uống rượu, vô ưu vô lự như thế.

Từ sau khi rời khỏi Thiên Tang Linh Cung, nàng một mực có nhiệm vụ trong người.

Mỗi ngày ngoại trừ bôn ba khắp nơi, thu nhận tình báo, thì chính là tu luyện, tu luyện, lại tu luyện.

Bên trong Thánh Nô có rất ít người trẻ tuổi, thế nhưng mỗi người đều là tinh anh.

Chỉ cần hơi buông lỏng một chút, có lẽ chỉ là một cái nháy mắt, ngươi liền bị người khác bỏ một quãng xa.

Tựa như Lệ Song Hành. . .

Chỉ mới qua một đoạn thời gian, người ta đã là kiếm đạo Vương Tọa.

Sau khi cảm khái một tiếng, nàng phát hiện người bên cạnh vẫn trầm mặc như trước.

Lạc Lôi Lôi chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Lệ Song Hành thế mà lộ ra biểu lộ trước nay chưa từng có.

Chuyện này quá bất ngờ!

Lạc Lôi Lôi biết được, vị bên cạnh thân phụ huyết hải thâm cừu, cho nên vẫn luôn liều mạng tu luyện bất kể ngày đếm.

Lần trước hắn ngẩn người như vậy, hình như là lúc. . .

Ách, tựa hồ, chưa từng gặp qua?

"Đang nghe gì thế?" Lạc Lôi Lôi nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay Lệ Song Hành.

Lệ Song Hành vẫn nhắm nghiền hai mắt, chỉ có lỗ tai khẽ động, quay đầu đi, thấp giọng nói: "Không có gì, đang nghe tiếng bước chân."

"Tiếng bước chân?" Lạc Lôi Lôi ngạc nhiên.

Nơi này không có bao nhiêu người đi lại, mỗi người đều đang gặm thịt chúc mừng, lên tiếng hát vang.

Cho dù là đoạt thịt, trên cơ bản cũng chỉ dùng bay.

Nếu ngươi nói đang nghe tiếng ca khó nghe, tiếng cười mắng, vậy còn được.

Tiếng bước chân?

"Tiếng bước chân gì?"

Lạc Lôi Lôi vừa hỏi lại, chỉ thấy bên ngoài doanh trướng cách đó không xa có một vị tiểu cô nương xông ra, hùng hùng hổ hổ giậm chân, phanh phanh phanh rơi đi.

Thời điểm rời đi, trong miệng còn đang không ngừng mắng:

"Từ thiếu thối, Từ thiếu chết bầm, một chút yêu cầu như thế cũng không đáp ứng, còn muốn giam giữ ta?"

"Hừ, nguyền rủa ngươi không tìm được bạn gái, cả đời cũng không tìm được!"

"Hèn hạ vô sỉ, hạ lưu đáng giận. . ."

Lạc Lôi Lôi nghe thế cả người liền choáng váng.

Nàng không biết tiểu cô nương lạ mặt kia, nhưng "Tiểu Thanh" tiếp đãi hai người bọn họ, vừa rồi chính là tiến vào trong doanh trướng gặp Từ thiếu.

Cho nên, Từ Tiểu Thụ một hồi không gặp, đã biến thành bộ dạng này?

Hèn hạ vô sỉ?

Hạ lưu đáng giận?

Đúng lúc này, Lạc Lôi Lôi phát hiện mặc dù Lệ Song Hành không nhìn thấy, thế nhưng đầu lại khẽ dịch chuyển theo hướng tiểu cô nương rời đi.

Tiếng bước chân. . .

Lạc Lôi Lôi nghĩ đến câu trả lời vừa rồi, hơi nhướng mày lên, hỏi: "Nhận biết?"

Lệ Song Hành khẽ lắc đầu, cho đến khi tiếng bước chân rời xa, tan biến, khóe môi hắn mới hơi nhếch lên, nghiêng đầu nói: "Tiếng bước chân rất vui vẻ, không phải sao?"

Lạc Lôi Lôi bị kinh trụ.

Nàng nhìn đường cong khóe miệng Lệ Song Hành, cả người mộng bức.

Song Hành ca ca. . .

Cười?

Đây là thiên đại sự tình!

Nếu không phải ở đây có người ngoài, nàng đã lập tức móc ra Lưu Tượng Châu, ghi lại hình ảnh Song Hành ca ca mỉm cười.

Thuyết Thư tiền bối đã dùng rất nhiều biện pháp, mười mấy năm qua, vẫn không thể khiến Song Hành ca ca cười một lần.

Hiện tại mới đi tới chỗ Từ thiếu, gặp được. . . không, là nghe thấy tiếng bước chân tiểu cô nương kia, Song Hành ca ca, cười? !

"Ngươi. . ."

Lạc Lôi Lôi chần chờ mở miệng, tâm tình có chút phức tạp.

Nàng muốn nói, nếu ngươi thầm mến người ta, hiện tại ta có thể giúp ngươi đuổi theo, lưu nàng lại.

Dù sao, nàng chưa từng nhìn thấy Song Hành ca ca như vậy.

Thế nhưng, nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ không giống thầm mến. . .

Cũng phải.

Mình chưa từng thấy qua cô nương kia, Song Hành ca ca sao có thể nhận biết được?

Trong lời nói tràn ngập cảm giác thân thiết, tỉ mỉ nghĩ lại, thật không giống thầm mến, phản phất giống như. . . cưng chiều?

Loại quan tâm cưng chiều của trưởng bối đối với vãn bối, ca ca đối với muội muội.

"Ta giúp ngươi gọi người đến, các ngươi gặp mặt một lần?"

Mặc dù tâm tình có chút phức tạp, thế nhưng Lạc Lôi Lôi vẫn không hỏi nguyên nhân.

Nàng chỉ biết, giờ khắc này mình lên tiếng đề nghị, có lẽ đối với Song Hành ca ca mà nói, vô cùng quan trọng.

Lệ Song Hành nghe vậy liền khẽ giật mình.

Hắn tựa hồ đang rất nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Lệ Song Hành khôi phục thần sắc lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, gặp lại tức hữu duyên, thời điểm chưa đến, chỉ cần có thể nghe thấy nàng là được."
Bình Luận (0)
Comment