Chương 1760: Nuôi Mèo Ngàn Ngày, Dùng Mèo Nhất Thời (2)
Chương 1760: Nuôi Mèo Ngàn Ngày, Dùng Mèo Nhất Thời (2)
"Meo?"
Tham Thần nghiêng nghiêng đầu nhỏ, không biết chủ nhân nói thế là có ý gì.
"Tiểu gia hỏa, vừa rồi chính là quá trình luyện chế tứ phẩm đan dược, ngươi đã nhớ kỹ chưa?" Từ Tiểu Thụ hiền lành hỏi.
"Meo -"
Tham Thần gật đầu, nó quả thực cảm thấy hứng thú đối với luyện đan.
Hiện tại, đan dược cấp bậc Tiên Thiên, Tông Sư, trải qua quá trình làm việc 007 vô miêu tính, tỉ lệ thành đan đã rất không tầm thường, Tham Thần cảm thấy đã đến lúc nó xông phá gông cùm xiềng xích, trở thành Vương Tọa Luyện Đan Miêu.
"Nhớ kỹ liền tốt, sau này có thời gian rảnh, dược liệu cao cấp bên trong thế giới Nguyên Phủ tùy ngươi sử dụng, ngươi có thể thử luyện chế tứ phẩm đan dược."
"Nó đơn giản hơn tứ phẩm đan dược khác nhiều, nếu như ngươi thành công luyện ra, ta liền đưa huy chương Luyện Đan Sư tứ phẩm cho ngươi mượn đeo."
Từ Tiểu Thụ lấy ra huy chương Luyện Đan Sư lung lay trước mặt Tham Thần.
"Meo meo -"
Tham Thần nhìn chảy nước bọt.
Huy chương Luyện Đan Sư đối với nó không tính là gì, thế nhưng chủ nhân cai quản thế giới Nguyên Phủ, lúc trước không cho nó chà đạp linh dược cao cấp bên trong dược điền.
Hiện tại đột nhiên phát tâm Bồ Tát, tốt như vậy?
"Nhưng có một điều kiện." Từ Tiểu Thụ lời nói xoay chuyển.
"Meo?" Tham Thần bày ra biểu lộ nhân tính hóa, quả nhiên
"Ừm, cũng không thể nói là điều kiện, như thế có chút không dễ nghe."
Từ Tiểu Thụ lật tay, lại móc ra một viên đan dược đen thui, dùng giọng điệu ác ma dụ hoặc, nói ra: "Vừa rồi ta luyện đan, rất không khéo, chủ nhân ngươi trùng hợp thành đan hai viên, cho nên hiện tại ngươi có lộc ăn, viên Tá Thánh Đan này, ngươi nếm thử trước!"
Lệ Tịch Nhi:? ? ?
Nàng nghe thế mỹ mâu trừng lớn, thần sắc không dám tin.
Từ Tiểu Thụ, ngươi điên rồi!
Lừa ta không được, ngươi thế mà đi hố mèo?
Tham Thần đồng dạng một mặt dấu chấm hỏi.
Viên đan dược đen xì này, còn kém hơn cả đan dược ta luyện, ngươi thật cho rằng ta vẫn là một con Luyên Đan Miêu vô tri không hiểu sự đời?
"Ăn rất ngon nha "
Từ Tiểu Thụ cảm nhận được Tham Thần có dấu hiệu ngỗ nghịch, vội vàng một nắm chặt vận mệnh cổ sau, xách nó lên,"Đến, há mồm, a -"
"Meo meo meo! ! !"
Tham Thần phản kháng kịch liệt, bốn cái chân ngắn nhỏ đạp loạn trong không khí, thế nhưng mặc kệ nó giãy giụa thế nào, vẫn không thể thoát khỏi gông xiềng vận mệnh, cuối cùng chỉ có thể đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía nữ chủ nhân.
"Meo meo meo!"
Cứu mạng, cứu mạng oa, có người muốn độc chết tiểu miêu miêu!
Lệ Tịch Nhi không đành lòng, lên tiếng khuyên can: "Tiểu Tham Thần đáng yêu như vậy."
Từ Tiểu Thụ "xoát" một cái, chuyển mắt nhìn nàng: "Tá Thánh Đan chỉ có hai viên, nó không ăn, ngươi đến ăn."
Lệ Tịch Nhi: ". . ."
Cuối cùng, trong ánh mắt bất lực của Tham Thần, nàng không đành lòng xoay mặt sang nơi khác.
Xin lỗi Tiểu Tham Thần, tương lai ta quản dược điền, sẽ cho ngươi ăn linh dược, tuyệt đối không nói với Từ Tiểu Thụ.
"Meo! Meo! Meo!"
Tham Thần phát điên, lông trắng toàn thân dựng đứng, hóa thành một con nhím.
Nhưng có đâm thế nào, cũng không đâm lại nhím mẹ Từ Tiểu Thụ.
"Mèo ngoan, đừng vùng vẫy, đây chính là tứ phẩm đan dược, người khác quỳ cầu ta đều không cho." Từ Tiểu Thụ vừa cười vừa nói,"Ngươi có biết không, bộ dáng hiện tại của ngươi, rất giống ta lúc nhỏ đi chích. . ."
"Meo ô! Ngao ô! ! !"
Ta không ăn! ! !
"Há mồm."
"Ngao ô!"
"Mở ra!"
"Ngao ngao ngao! ! !"
"Ngươi làm phản phải không, đây là vì tốt cho ngươi." Từ Tiểu Thụ rốt cuộc lộ ra bản chất ác ma dữ tợn, đưa tay cạy miệng Tham Thần ra, muốn nhét Tá Thánh Đan vào trong miệng nó.
Lệ Tịch Nhi rung động nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cũng may Từ Tiểu Thụ không có đối xử với tiểu sư muội hắn như thế
"Rống! ! !"
Tiếng kêu Tham Thần đột nhiên biến dị, lúc này thân thể nhúc nhích, có xu thế biến lớn.
Thứ đồ gì?
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, Tham Thần còn có hình thái tác chiến?
Nhưng phương thức xuất hiện tựa hồ có chút không hợp thói thường?
"Biến nhỏ cho ta!"
Bàn tay lập tức xiết lấy, gắt gao bóp chặt cổ Tham Thần.
Tham Thần đáng thương, thân thể biến thành một quả cầu bông, kết quả còn chưa biến xong, thân thể liền xì hơi giống như bóng da, khôi phục bộ dáng lúc trước, chỉ có thể mặc cho Từ Tiểu Thụ nhét đan dược vào miệng.
"Meo -"
Tham Thần tuyệt vọng.
Đúng lúc này, trong đầu bỗng nhiên có linh quang lóe lên, nhớ đến hình ảnh Tàng Khổ đâm vào trái tim chủ nhân, thế là mãnh liệt ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn tới chủ nhân ác ma.
"Ông!"
Ba cánh hoa xám trong mắt trái chuyển động, không khí tựa hồ dừng lại.
Một giây sau, Từ Tiểu Thụ bất động, thần sắc cũng trở nên ngốc trệ, hai mắt mất đi thần thái, trong miệng vô thức phát ra âm thanh đứt quãng: "Meo meo. . . meo - "
Lệ Tịch Nhi:? ? ?
Nàng lần nữa chấn kinh, lần này là bởi vì Tham Thần.
Vì không ăn đan dược, ngươi thậm chí vận dụng Tam Yếm Đồng Mục với chủ nhân nhà mình?
Thật có ngươi meo. . . phi, thật chỉ có ngươi!
Trong sát na bị khống chế, Từ Tiểu Thụ một bên học mèo kêu, một bên nhanh chóng thu tay lại, lấy Tá Thánh Đan đã sắp nhét vào trong miệng Tham Thần ra, muốn nuốt vào.
"Nhận khống chế, điểm bị động, +1."
Đúng lúc này, tinh thần thức tỉnh phát động.
Từ Tiểu Thụ khôi phục ý thức, một giây sau liền giận tím mặt.
"Nghịch tử, sao dám hố cha?! Ngươi học tật xấu này từ ai?"
"Meo meo -"
Tham Thần sợ hãi, vội vàng giải thích, là Tàng Khổ dạy, là Tàng Khổ dạy. . .
Thừa dịp Tham Thần quơ quơ vuốt mèo giải thích, Từ Tiểu Thụ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, nhét Tá Thánh Đan vào trong cổ họng bạch miêu.
Hai mắt Tham Thần trực tiếp lồi ra:? ? ?
"Ực ực!"
Vô thức nuốt xuống, nuốt xong, Tham Thần liền rưng rưng chảy nước mắt.
"Meo ô anh -"
Làm gì vậy.
Sao có thể chơi xấu như thế.
Ta còn đang nói chuyện, còn đang nói chuyện oa!
"Nuốt xong liền tốt, ta không có lừa ngươi, không có vấn đề gì đi." Từ Tiểu Thụ khôi phục ôn nhu, vuốt ve đầu mèo bắt đầu an ủi.
"Meo." Tham Thần muốn phát động thiên phú "
Từ Tiểu Thụ lập tức nhìn ra mánh khóe, lập tức nhướng mày ngăn cản: "Không được dùng thiên phú thôn phệ! Cẩn thận cảm thụ đan dược tứ phẩm một chút, ăn rất ngon."
Hắn còn phải kiểm tra xem đan dược này ăn có chết người hay không.
Nếu Tham Thần vận dụng năng lực thôn phệ, chuyển hóa thành năng lượng, đây có khác gì công dã tràng đâu?
"Meo -"
Lần này, Tham Thần từ bỏ vùng vẫy.
Đã nuốt, vậy liền mặc kệ chứ sao.
Ngươi có thể nghi ngờ năng lực luyện đan của chủ nhân, thế nhưng năng lực cứu mèo tuyệt đối không thành vấn đề.
Nói không chừng chờ một lúc trước khi chết, còn có thể nếm thử "Thánh huyết" cùng "Thần Chi Tí Hữu", Tham Thần đã nhớ thương hai thứ kia rất lâu rồi.
"Thế nào?" Từ Tiểu Thụ lo lắng hỏi tình hình.
"Meo -"
Tham Thần bất lực hồi phục.
Ăn vào đắng chát, rõ ràng là hương vị bụi đan, mùi vị kém xa bản miêu luyện.
Nhưng không lâu sau, tro đan biến mất, một cỗ mùi thơm nồng đậm thấm ruột thấm gan truyền ra, hiển lộ dược hiệu đan dược tứ phẩm Vương Tọa Tá Thánh Đan.
"Ô ô ô -"
Thân thể Tham Thần trong nháy mắt run rẩy, hai chân trước duỗi về trước, hai chân sau duỗi ra sau, bốn cái chân nhỏ thẳng tắp, ngay cả đuôi mèo cũng dựng đứng như trường thương!
"Chuyện này. . ."
Lệ Tịch Nhi thấy thế có chút hoảng hốt.
Chết rồi?
Không đúng. . .
Trạng thái này tựa hồ giống với thời điểm Từ Tiểu Thụ cắn thuốc?
"Meo -"
Co rút hồi lâu, Tham Thần mới rút khỏi trạng thái dư vị tuyệt vời.
"Meo meo meo. . ."
Nó quơ quơ móng vuốt hình dung.
Có mùi vị Thanh Tâm Quả, Lương Mộc Căn, còn có hương khí Bạn Linh Hoa, còn có còn có. . . meo? Sao lại có cả dược liệu "Bạc hà mèo" không nhập phẩm? Thứ này có thể xem như dược liệu sao?
Tham Thần đột nhiên mộng bức, trong cái đầu nhỏ nổi lên nghi ngờ to lớn, sau đó mới kịp phản ứng lại.
Meo nó, luyện ra hai viên, căn bản không phải ngoài ý muốn oa?!
"Nó nói cái gì?"
Lệ Tịch Nhi không biết miêu ngữ, chỉ có thể nhìn về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ thấy mèo không chết, lúc này an tâm, vuốt ve bụng mèo mềm mại, mỉm cười nói: "Nó nói ăn rất ngon, nó chưa từng ăn qua đan dược ngon như vậy, dược tính cũng rất tốt, thuộc về cực phẩm đan dược."
Lệ Tịch Nhi:? ? ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Ngươi nói những lời này, thật sự là Tham Thần muốn nói?