Chương 197: Tử Vong
Chương 197: Tử Vong
Hưu!
Kiếm quang bay lượn, tốc độ cực nhanh, cho dù là Cảm Giác cũng chỉ có thể nhìn thấy ngân tuyến lóe lên một cái rồi biến mất.
Từ Tiểu Thụ thậm chí còn không kịp sinh ra cảm xúc kinh hãi, đã cảm thấy ngực đau xót.
Thanh kiếm kia vậy mà sinh sinh phá vỡ mấy đại kỹ năng bị động gia trì, đâm vào bên trong Tông Sư chi thân.
Keng!
Nhục thân va chạm với thân kiếm, truyền ra tiếng vang binh khí giao tiếp, mọi người nghe thấy đều mộng bức.
Đây là thân thể gì?
Trên mặt Lệ Song Hành đầy vẻ không thể tin, y không ngờ còn có thứ ngay cả "Trừu Thần Trượng" cũng không thể xuyên thủng.
Đúng như Từ Tiểu Thụ suy nghĩ, đây cũng là một trong hai mươi mốt danh kiếm trên đại lục.
Trượng kiếm, Trừu Thần Trượng!
"Cho nên, hắn có Tông Sư chi thân... sao?" Lệ Song Hành cảm thấy có chút hoang đường, tên gia hỏa không đứng đắn trước mặt, thật luyện thành Tông Sư chi thân trong truyền thuyết?
Chỉ có như thế mới giải thích được tình huống ở trước mắt.
Cho dù một kiếm này không phải thủ đoạn công kích chân chính của Trừu Thần Trượng!
Ngược lại Từ Tiểu Thụ, hắn kinh ngạc kiếm tốc độ của thanh kiếm kia, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, thậm chí ngay cả Tông Sư Nhanh Nhẹn đều không kịp phản ứng.
"Danh kiếm..."
Thanh kiếm kia nhất định không đơn giản, dù sao đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, có bình khí ngay cả Phản Chấn cũng không cách nào hoàn bắn ra.
Trừu Thần Trượng cực kỳ tinh tế, cho dù bị Tông Sư chi thân kẹp lấy, nó vẫn có thể chui vào hơn phân nửa, lúc đầu Từ Tiểu Thụ không cảm thấy gì, nhưng phía sau bỗng nhiên ưm một tiếng.
"Đau quá..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Mộc Tử Tịch!
Cảm giác tồn tại của tiểu cô nương này không khỏi quá thấp đi, hóa thành mộc xà quấn ở sau lưng mình, hoàn toàn không có chút trọng lượng, vừa rồi không phải là bị đâm tới đấy chứ?
Cúi đầu xem xét, trượng kiếm chỉ có thể nhìn thấy cán kiếm, không phải chỉ đâm đến, mà là trực tiếp bị xỏ xuyên.
Sắc mặt Mộc Tử Tịch giãy giụa, hai mắt vẫn đóng chặt như cũ, trong miệng ngậm Sinh Mệnh Linh Ấn khiến cho nàng dù bị đâm xuyên, cũng sẽ không chết ngay tại chỗ.
Ngược lại bởi vì cảm giác đau xuất hiện, nàng kết thúc trạng thái hôn mê, đôi mắt rốt cuộc như muốn tránh thoát ác mộng, đột nhiên mở ra.
"Hô - "
Một trận nhiệt khí hô qua, Mộc Tử Tịch chớp mắt một cái, khuôn mặt ngốc manh.
Linh niệm quét qua, trong nháy mắt hiểu rõ thế cục giữa sân, nhưng càng khiến người không hiểu.
"Từ Tiểu Thụ, phát sinh chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ: "Ngươi bị đâm."
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
"Không tin? Ngươi cúi đầu nhìn xem!"
Tiểu cô nương ở sau lưng, nàng muốn cúi đầu, nhất định phải vượt qua bả vai Từ Tiểu Thụ, nhưng mà thân thể vừa mới động, phần bụng liền truyền đến đau nhức kịch liệt.
Lần này đau đến miệng nàng đều toét ra.
"Từ Tiểu Thụ! Ngươi không rút ra sao?"
"Ha ha, ta cũng muốn muốn..."
Từ Tiểu Thụ phát hiện đồ chơi này thật không đơn giản giống như mình nghĩ, hắn có thể sử dụng Tông Sư chi thân kẹp lại đã không tệ, muốn rút thông linh kiếm ra...
Trừ phi làm thịt tên mù trước mắt!
Trong lúc suy tư, phát hiện Mộc Tử Tịch sau lưng bỗng nhiên giữ im lặng, Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác nhìn thoáng qua, cô nương này nghiễm nhiên bị Diệp Tiểu Thiên hấp dẫn lấy.
Nói cho đúng, hẳn là bị hắc bạch đồng tử kinh đến.
"Đừng nhìn! Ôm chặt ta, cẩn thận chút!"
Hai tay nắm lấy trượng kiếm trước người, Từ Tiểu Thụ cố gắng không để nó xâm nhập sâu hơn, nhưng mà Lệ Song Hành hiển nhiên không phải ăn chay, đầu ngón tay nhất câu, Trừu Thần Trượng liền cắm vào.
"Ta ta cảm thấy có thể giải khai nó..." Mộc Tử Tịch bỗng nhiên lên tiếng, nàng hiển nhiên vẫn còn chú ý đến hắc bạch đồng tử trên người Diệp Tiểu Thiên.
Từ Tiểu Thụ sửng sốt, nói đùa gì thế?
Cung chủ có tu vi Vương Tọa đều không cách nào tự hành giải khai, ngươi có thể?
Ngay cả Lệ Song Hành cũng bị một lời này kinh trụ, dừng thật lâu, cười lạnh nói: "Ha ha, hai tên ngu..."
Lời con chưa dứt, Mộc Tử Tịch trừng mắt đẹp một cái, hắc bạch vụ khí trong mắt Diệp Tiểu Thiên vậy mà đang giảm từng chút một.
Nhưng mà không đến một giây, hai mắt Mộc Tử Tịch vậy mà xuất huyết, Từ Tiểu Thụ nhìn mà giật mình.
"Đừng miễn cưỡng!"
Mộc Tử Tịch bị đau nhắm mắt, nàng cảm thấy đầu óc lần nữa đau đớn, nhưng lần này rất rõ ràng, nàng đã nhận ra khởi nguồn thống khổ...
Đôi mắt!
Lệ Song Hành kinh ngạc, đây là "Thần Ma Đồng" duy nhất thuộc về Lệ gia, sao tiểu cô nương này có thể giải khai?
"Ngươi là ai?!"
Y bỗng nhiên run rẩy lên, chẳng lẽ cô nương này cũng là người của Thánh Thần Điện, là người được lợi từ chuyện kia?
Không, hoàn toàn không giống!
Vậy chỉ còn lại một khả năng...
Đúng lúc này, thân thể Diệp Tiểu Thiên đột nhiên run lên, đánh gãy Lệ Song Hành suy nghĩ.
Hiển nhiên, đạo đồng tóc trắng vẫn luôn ra sức chống lại, chỉ thiếu một cái cơ hội, mà cơ hội này, Mộc Tử Tịch đã cho ông ta.
Sát na hai mắt thông suốt mở ra, thiên địa tựa hồ biến sắc, Vương Tọa chi uy trong nháy mắt nhấn chìm thương khung, ngay cả mặt đất đều rạn nứt ra.
Trong mắt Diệp Tiểu Thiên đè nén giận, vừa ra tay, không gian phương viên vài dặm đều bị phong tỏa.
"Đã tới, vậy liền lưu lại đi!"
Lệ Song Hành xoay tay lại, gọi Trừu Thần Trượng trở về, y đã nhận ra tràng diện đang mất kiểm soát.
Hoàn toàn không nghĩ tới, thế cục tan tác, lại do một tiểu cô nương gây ra, chuyện này ai có thể đoán trước được.
Mất đi con tin kiềm chế, ai có thể chống đỡ nổi cung chủ đại nhân?
Đây quả thực là dã thú thoát tù a!
"Cung chủ!" Từ Tiểu Thụ mừng lớn nói, Diệp Tiểu Thiên tỉnh lại, liền có thể giao mọi chuyện lại cho ông ta.
Cuối cùng mình cũng có thể toàn thân lui ra rồi sao?
Két!
Một tiếng đá vỡ cực không hài hòa vang lên, quanh quẩn hư không.
Từ Tiểu Thụ không cần quay đầu liền Cảm Giác được là kiếm khí ngọc thạch nát, Lệ Song Hành nắm tay, kiếm khí to lớn đáng sợ hai lần lâm thế.
Tốc độ kinh khủng như vậy, cơ hồ ngay lúc Từ Tiểu Thụ phát hiện, đã gần sát cái trán.
"Cẩn thận!" Diệp Tiểu Thiên gào thét, mười ngón khuất động.
Ưu thế không nhìn khoảng cách của lực lượng không gian thể hiện vô cùng rõ ràng, ông ta trực tiếp cách không chuyển dời Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch đến phía sau kiếm khí.
Oanh!
Lúc này hư không mới xuất hiện một đạo ngấn đen, lỗ đen kinh khủng muốn hút Từ Tiểu Thụ vào bên trong.
Diệp Tiểu Thiên vung tay phong lại, không gian trong nháy mắt được tu bổ.
"Ta kháo!"
Một thân quần áo của Từ Tiểu Thụ bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, cho đến lúc này hắn mới nhận tra, hành động lúc trước của hắn là đang tìm đường chết đến cỡ nào.
Một kích kia không phải cảnh giới trước mắt của mình có thể ngăn lại, thậm chí còn không kịp phản ứng,
Diệp Tiểu Thiên thở phào, ông ta không dám chuyển di kiếm khí, đó là bởi vì không cược nổi.
Nếu như bởi vì không gian bị trảm phá dẫn đến Từ Tiểu Thụ tử vong tại chỗ, chỉ sợ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Tang lão.
Đừng nói chi, trên lưng Từ Tiểu Thụ, còn có một Mộc Tử Tịch.
Hai đại đồ đệ...
Trong lúc tất cả mọi người thở phào, khóe miệng Lệ Song Hành lại nhếch lên.
"Ta đã nói rồi, kiếm khí này, có thể khóa chặt mục tiêu."
Cơ hồ ngay lúc đó, phảng phất vì nghiệm chứng lời y nói, kiếm khí màu trắng xé thiên vậy mà quay lại, phi tốc chém về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ cơ hồ vô thức chấn động, vung Mộc Tử Tịch ở trên lưng ra xa.
Sắc mặt tiểu cô nương kinh hãi, trở tay bắn ra dây leo, muốn một lần nữa cuốn lấy Từ Tiểu Thụ.
Đáng tiếc đã trễ...
Diệp Tiểu Thiên đồng dạng không nghĩ tới sẽ đến một màn như thế, lúc trước lời nói của Lệ Song Hành trong lúc giằng co ông ta đã quên sạch, hoàn toàn không kịp đề phòng.
Ông ta đưa tay muốn lần nữa chuyển di bóng dáng cao gầy kia...
Nhưng đã trễ!
Kiếm khí màu trắng cấp tốc phóng đại trong mắt Từ Tiểu Thụ, tốc độ kia căn bản không thể ngăn cản.
Duy nhất có thể làm, vẻn vẹn chỉ là thoáng đưa tay, châu chấu đá xe?
Oanh!
Kiếm khí trực tiếp gào thét trảm qua, không gian, lặng ngắt như tờ!