Chương 198: Chiến Đấu Xa Xỉ
Chương 198: Chiến Đấu Xa Xỉ
Thời gian quay lại nửa giây trước.
Trước khi kiếm khí ập đến, Từ Tiểu Thụ đứng trước lằn ranh sinh tử hoàn toàn vứt bỏ bối rối, tựa như giếng cổ không chút gợn sóng.
Nhìn như vô thức đưa tay, nhưng thật ra là sau khi thân thể trải qua nhiều lần chiến đấu, tích lũy thành phản ứng tự nhiên.
Cơ hồ trong chớp mắt, các đại kỹ năng bị động vận chuyển đến cực hạn, đồng thời "Niệm lực phổ thông" kèm theo, trước khi kiếm khí oanh đến, nhẹ nhàng ra chiêu.
Bạch Vân Du Du Nhị: Bát Kiếm Thức!
Đúng, đây là kiếm ý thuần túy, đã từng bát qua Tiên Nhân Bạt Sơn Thức của Chu Thiên Tham.
Lúc đó đồng dạng lấy yếu thắng mạnh, tứ lạng bạt thiên cân, đặt ở lúc này, lại có hiểu quả dị khúc đồng công.
Kiếm khí kinh khủng đến từ người bịt mặt nhìn như không thể nào ngăn cản, nhưng trên thực tế đồng nguyên với Từ Tiểu Thụ, đều là thuần dùng kiếm ý chiến đấu.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên không theo kịp kiếm ý tốc độ cao, ngay cả Lệ Song Hành hắn cũng không sánh bằng.
Nhưng có Tinh Thông Kiếm Thuật đặt nền móng, độ dày cơ sở của hắn quả thực đáng sợ, cơ hồ có thể nhìn ra bản nguyên bất luận kiếm chiêu gì.
Hai tay cắm xuống, hồn nhiên thiên thành kẹt điểm mấu chốt của kiếm khí kinh khủng lại, sau đó đẩy tới.
Đẩy tới, khẳng định không thể dao động thế công của kiếm khí mảy may, nhưng thân thể Từ Tiểu Thụ, lại có thể mượn lực chếch khỏi con đường tử vong.
Dù chỉ vẻn vẹn nửa người...
Oanh!
Kiếm khí trảm thẳng qua, sinh sinh phá hủy gần phân nửa đại điện nghị sự.
Từ Tiểu Thụ sống tạm một mạng, huyết nhục hai tay trực tiếp nổ tung, chỉ còn lại xương cốt rạn nứt.
Mặc dù chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, hơn nữa chỉ có đầu ngón tay đụng vào, nhưng ngay cả gốc tay cũng kém chút đứt mất.
Kiếm khí chi uy, kinh khủng như vậy!
Không chỉ thế, kiếm ý còn sót lại giống như như giòi trong xương, không tiêu tan, trong nháy mắt xâm nhập thân thể Từ Tiểu Thụ, đau đớn như bị hàng vạn con kiến phệ thể chớp mắt đánh tới.
Sinh Sinh Bất Tức điên cuồng vận chuyển, dần dần ngưng tụ huyết nhục.
"Nhận công kích, điểm bị động, + 1."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 1."
"..."
Lệ Song Hành mộng, kiếm khí có thể chém chết Vương Tọa, lại bị tiểu tử này kháng được?
CMN hắn là quái vật gì?!
"Kiếm niệm?"
Y tựa hồ ngửi được một loại hương vị quen thuộc, đây không phải đồ vật thủ tọa sáng tạo ra ư, sao tiểu tử này lại biết?
"Không, không phải kiếm niệm, chỉ là tương tự..." Lệ Song Hành liên tục xác thực, rốt cuộc có phán đoán.
"Trùng hợp sao..."
Diệp Tiểu Thiên đồng dạng bị kinh đến, ông ta không ngờ Từ Tiểu Thụ thật có thể dựa vào bản thân kháng qua một kích này, hiên tại nội tâm ông ta tràn đầy tự trách.
Rõ ràng là thứ mình phải đối mặt, lại để cho một tên đệ tử Nguyên Đình cảnh sơ kỳ đi tiếp nhận, quả thật không thể tha thứ.
Tay khẽ vẫy, trực tiếp chuyển di Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch đến bên cạnh.
"Thật có lỗi, là ta chủ quan, các ngươi nghỉ ngơi một chút đi."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, hắn cảm thấy mình đã là một người rất cẩn thận, nhưng chân chính chiến đấu, vẫn không thể nào bận tâm đến hết thảy, bao gồm những tin tức thu được lúc trước.
Một kích này không trách ai được, càng không thể trách Diệp Tiểu Thiên không kịp phản ứng.
Chỉ có thể nói một câu, có thể sống sót, đúng là may mắn.
Mộc Tử Tịch có chút đau lòng, thời khắc nguy cơ phản ứng đầu tiên của Từ Tiểu Thụ chính là một người chống đỡ tất cả, mặc dù nói mình quả thật không giúp được gì, nhưng loại tư vị được người chiếu cố này, quả thật khiến nàng rất cảm động.
Nàng vội vàng đưa Sinh Mệnh Linh Ấn trong miệng tới.
"Nhanh, ngậm!"
"..."
"Có phải ngươi có hiểu lầm gì về cách sử dụng thứ này không?"
Trán Từ Tiểu Thụ hạ xuống ba cái hắc tuyến, lúc này Sinh Sinh Bất Tức đã gần như khôi phục lại huyết nhục.
Hắn cầm lấy linh ấn, sau đó nhíu mày, xúc cảm trơn nhẵn...
"Tới."
Mộc Tử Tịch không hiểu tiến lên,"Làm gì?"
Từ Tiểu Thụ cầm linh ấn xoa xoa lên váy của nàng, nói: "Nước miếng của ngươi, đương nhiên phải trở lại trên người ngươi."
Mộc Tử Tịch: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Lệ Song Hành nhìn ba người Diệp Tiểu Thiên, trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Xúc động!
Ngọc thạch kiếm khí kia vốn chuẩn bị để đối phó với Diệp Tiểu Thiên, chỉ cần chạm vào cho dù không chết cũng bị thương, nào ngờ bởi vì Từ Tiểu Thụ xuất hiện, thành công chuyển di cừu hận.
Chuyển di cũng thôi đi, thế nhưng kiếm khí vẫn không thể mang sinh mệnh của hắn đi, tiểu tử này, vẻn vẹn chỉ là một tên Nguyên Đình cảnh sơ kỳ a!
Nhìn thương thế khôi phục, tựa hồ đang chuyển biến tốt đẹp?
"Tông Sư chi thân thật mạnh như vậy sao? Hay là nói, kiếm khí của thủ tọa, kỳ thật không đáng sợ như trong tưởng tượng?"
Lệ Song Hành lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với thủ tọa vô địch.
Y lung lay một viên ngọc thạch cuối cùng trên tay, ra hiệu Diệp Tiểu Thiên đừng làm loạn.
Thứ này không liên quan đến tu vi, bởi vì Từ Tiểu Thụ cảm ngộ kiếm ý, lại có Tông Sư chi thân, cộng thêm thời khắc mấu chốt phản ứng như thần, mới có thể may mắn đào thoát.
Diệp Tiểu Thiên không biết mình có sống sót được hay không.
Tuy nhiên Diệp Tiểu Thiên sớm đã bị chọc giận, luân phiên kiềm chế kèm cường khống, ông ta phảng phất giống như người ngoài cuộc, cuối cùng để thiếu niên gánh lấy hết thảy.
Nhìn Từ Tiểu Thụ bị thương, ông ta không kềm nén được nữa, hai tay xoẹt qua hư không.
"Vỡ nát!"
Rầm rầm rầm
Từ Tiểu Thụ chấn kinh nhìn không gian trước mặt phảng phất giống như khăn trải bàn, bị Diệp Tiểu Thiên kéo một cái, hoàn toàn vặn vẹo, nếp uốn lan tràn, sau đó vô số vết nứt không gian màu đen xuất hiện.
Bên trong vết nứt không gian, có vô tận mảnh vỡ thứ nguyên, từng mảnh từng mảnh sắc bén hơn đao kiếm, trong nháy mắt vụt tới Lệ Song Hành đang ở trung tâm không gian phong bạo.
"Ôi má ơi..." Từ Tiểu Thụ nhìn choáng váng, đây mới là chiến lực của Vương Tọa sức sao?
Mộc Tử Tịch đồng dạng nghẹn họng nhìn trân trối, gian nan nuốt nước miếng.
Nàng nhìn Diệp Tiểu Thiên, lần đầu phát hiện đạo đồng tóc trắng kỳ thật không đáng yêu giống như vẻ bề ngoài.
Lệ Song Hành ôm Lạc Lôi Lôi, hoàn toàn thờ ơ với tất cả, bình tĩnh móc ra một cái trận bàn, bóp nát.
Đông!
Một cái lồng ánh sáng trong suốt bao phủ hai người, mảnh vỡ thứ nguyên sắc bén đến mức có thể cắt nát không gian, vậy mà hoàn toàn bị ngăn lại.
"Trận bàn?" Diệp Tiểu Thiên nhíu chặt mày, không dám tin tưởng,"Thánh Nô cũng có Đại Tông Sư?"
Đại Tông Sư?
Từ Tiểu Thụ nhớ tới Kiều trưởng lão,"Trận bàn chỉ có Đại Tông Sư mới có thể chế tác?"
"Không sai." Diệp Tiểu Thiên gật đầu nói: "Bao gồm cả kiếm khí ngọc thạch lúc trước, nếu như không có linh trận Đại Tông Sư, chỉ bằng vào người bịt mặt kia, cũng không chế tác ra được."
"Chậc chậc..."
Từ Tiểu Thụ lần đầu nảy sinh ý nghĩ cướp của, tên mù trước mặt này, thật giống như bảo khố di động vậy.
Nếu như đoạt được những thứ này tới tay, bảo hắn đi đối mặt với một tên Vương Tọa, hắn có gì phải sợ?
Diệp Tiểu Thiên nhìn quang tráo dần dần ảm đạm, đột nhiên hai tay bấm lấy, giống như muốn chuyển di hai người bên trong ra.
Nhưng cũng ngay lúc đó, Lệ Song Hành cực kỳ cảnh giác lần nữa bóp nát một khối tử ngọc, không gian bên trong quang tráo lập tức cố định.
"Không gian chuyển di, vô dụng."
Từ Tiểu Thụ nhìn mà mí mắt cuồng loạn, lại tới?
Lần này là tử ngọc, lần sau là thứ gì?
Lệ Song Hành nhặt Trừu Thần Trượng lên, ngẩng đầu, tựa hồ đang nhìn bầu trời đã ảm đạm xuống, sau đó lại móc ra một hạt châu màu vàng óng tràn ngập khí tức không gian...
Từ Tiểu Thụ: "..."
"Truyền Tống Châu?" Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy vật này, con ngươi co rụt lại.
"Thời gian không sai biệt lắm..."
Thanh niên mù cầm lấy Trừu Thần Trượng, chỉ hướng Từ Tiểu Thụ, tiếp theo chuyển hướng không biết là Mộc Tử Tịch hay là Diệp Tiểu Thiên.
"Hữu duyên gặp lại!"
Ba!
Hạt châu vỡ nát, bóng người tiêu tán.