Chương 2080: Giá Trị Của Thụ Gia (5)
Chương 2080: Giá Trị Của Thụ Gia (5)
Từ Tiểu Thụ đi tới trước mặt Phong Tiêu Sắt, giọng điệu vẫn cao cao tại thượng, chưa từng hạ thấp.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Phong Tiêu Sắt, dùng giọng điệu bình thản nhất, nói ra lời nói kiên quyết nhất.
"Không cần, ta liền lựa chọn lão Bạch, lựa chọn phái bảo thủ."
"Phái chủ chiến các ngươi có thể lập tức tuyên chiến với ta, thậm chí ngay lúc này giết ta, bởi vì chậm một chút, các ngươi liền không có cơ hội."
"Nếu cần, vậy ta liền giúp các ngươi một tay!"
"Bởi vì Hồng Y, đồng dạng cũng là mục tiêu của ta!"
Vừa dứt lời, toàn trường tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Kỳ thật lúc trước, mấy người nhận ra thân phận Thánh Nô Từ Tiểu Thụ, liền đoán được gia hỏa này đang cố làm ra vẻ, thuần túy ngụy trang.
Giờ khắc này bọn họ phát hiện, có lẽ Từ Tiểu Thụ từ đầu đến cuối, có hiềm nghi múa may phong tao.
Nhưng hắn thật có năng lực cùng vốn liếng khoe khoang phong tao!
Chí ít, từ những lời này đến xem, Phong Tiêu Sắt đang bị uy hiếp rất nghiêm trọng!
Y nhìn thẳng vào mắt Từ Tiểu Thụ, biết hôm nay không hợp tác với hắn, mình chỉ có thể ở nơi này giết chết hắn.
Bằng không tương lai, gia hỏa này tuyệt đối sẽ trở thành ngoại viện mạnh nhất của Bạch Trụ cung chủ.
Thậm chí có khả năng dẫn theo người của Thánh Nô, thanh trừ toàn bộ người phải chủ chiến.
Thế nhưng, giết hắn. . .
Bạch Trụ cung chủ không dám dùng Bát Tôn Am.
Lúc ở Bạch Quật, Bạch Trụ cung chủ lại dùng Tiêu Đường Đường cùng Tham Thần, cột Từ Tiểu Thụ vào chiến thuyền phái bảo thủ.
Đầu tư sớm, ký kết tình cảm tiền kỳ, là thứ phải chủ chiến hiện tại không thể đạt được.
Bởi vì lúc này Từ Tiểu Thụ đã bước trên con đường quật khỏi, hắn không còn không quan trọng những thứ này.
"Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đến chậm sao. . ." Phong Tiêu Sắt lẩm bẩm.
"Nhưng cho dù đến chậm, than vẫn là than, nó không phải dệt hoa trên gấm, bởi vì Từ Tiểu Thụ ta hiện tại, cần loại cấp tiến này, cần chiến lực của các ngươi."
"Ta cho các ngươi sử dụng, các ngươi cũng có thể vì ta mà chiến, hợp tác song phương cùng có lợi, chia ta ra tất hại."
Từ Tiểu Thụ mỉm cười.
Phong Tiêu Sắt nghe thế khóe môi nhếch lên.
Chia ra tất hại. . .
Nói rất có lý nha!
Bất kể thế nào, Từ Tiểu Thụ nắm trong tay bài lớn, Bạch Trụ cung chủ. . . càng sẽ không tổn thất cái gì.
Nhưng nếu phái chủ chiến mất đi minh hữu Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, khả năng cao sẽ bị chìm vào biển sâu, bị thanh trừng.
Phong Tiêu Sắt nhất thời không thể hiểu được.
Y rõ ràng biết Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, nó chỉ là một tổ chức nhỏ, thậm chí không xứng xách giày cho Tuất Nguyệt Hôi Cung.
Nhưng sau khi gặp Từ Tiểu Thụ, giá trị của nó đột nhiên tăng mạnh, hạn mức cao nhất thậm chí cao đến Thánh Nô.
Cược không?
Phong Tiêu Sắt đã động tâm.
"Ngươi không cần lập tức trả lời ta."
Từ Tiểu Thụ hợp thời lui lại một bước, bày ra bộ dáng tránh xa người ngàn dặm, không tiếp tục lạnh nhạt thờ ơ.
"Nếu như lời nói của ngươi không có trọng lượng, chỉ cần sống sót rời khỏi Hư Không Đảo, sau khi trở về Tuất Nguyệt Hôi Cung, thuật lại những gì Từ mỗ nói lúc này cho người phái chủ chiến nghe.
"Bọn họ sẽ minh bạch giá trị của Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, dù sao hai mắt ngươi trống trơn, không coi ai ra gì."
Phong Tiêu Sắt lại bị châm biếm đến.
Nhưng y không ngốc, biết được nếu hiện tại không đáp ứng, chờ sau khi rời khỏi Hư Không Đảo, Từ Tiểu Thụ lại trưởng thành một đợt, muốn bàn chuyện hợp tác. . .
Thẻ đánh bạc phái chủ chiến phải bỏ ra, không biết tăng gấp bao nhiêu lần!
"Ta có thể thay thế một bộ phận Tuất Nguyệt Hôi Cung, vậy chính là phe phái chúng ta, đồng ý kết minh với Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, có hiệu lực ngay lúc này!" Phong Tiêu Sắt thập phần quả quyết.
Có thể luyện đến cảnh giới này, còn được cử đến Hư Không Đảo, đồng thời đơn thân độc mã. . . căn bản không phải người đơn giản!
"Rất quyết đoán." Từ Tiểu Thụ tán thưởng.
"Vậy chúng ta cần phải bỏ ra cái gì?" Phong Tiêu Sắt hỏi.
"Rất ít, rất ít. . ." Từ Tiểu Thụ cười lắc đầu, chuyển hướng phía sau, vượt qua Lý Phú Quý, đi đến bên cạnh Mộc Tử Tịch, vừa đi vừa nói:
"Ta là cầu nối liên kết phái chủ chiến cùng phái bảo thủ Tuất Nguyệt Hôi Cung."
"Ta là kiếm của các ngươi, các ngươi có thể sử dụng ta, hoàn thành mục tiêu các ngươi muốn hoàn thành."
"Có qua có lại, lúc ta cần, cũng sẽ báo tin cho Tuất Nguyệt Hôi Cung các ngươi, các ngươi gia đại nghiệp đại, ta cần các ngươi nỗ lực nhân lực, vật lực, tài lực, tuyệt đối sẽ không vượt qua sức thừa nhận của các ngươi."
"Hợp tác, song phương cùng có lợi. . . không phải sao?" Từ Tiểu Thụ đứng ở bên cạnh tiểu sư muội, giang tay ra, khuôn mặt cười mỉm.
"Nếu như ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, ta sẽ không kết minh với các ngươi, bởi vì Bạch Trụ cung chủ ủng hộ ta vô điều kiện."
Mộc Tử Tịch dời sang bên cạnh nửa bước, ngước mắt nhìn sư huynh nhà mình toàn thân phát sáng, đôi mắt to tròn lấp lóe.
Không thể không nói, Thụ bảo lúc này quá có mị lực rồi!
Mộc Tử Tịch rất thích xem Từ Tiểu Thụ như vậy, nàng vô cùng thích.
Nàng không ghét Từ Tiểu Thụ đùa bỡn âm mưu quỷ kế nàng xem không hiểu, bởi vì cũng rất lợi hại.
Nhưng so sánh cả hai, một bên vụng trộm làm việc, một bên dùng thân phận tiểu bối Vương Tọa Đạo cảnh, đè ép một vị Thái Hư xuất thân thế lực lớn, quang minh chính đại bàn điều kiện, có ai không thích?
"Tê -" Mộc Tử Tịch lau nước miếng.
Ánh mắt Lý Phú Quý cũng dịch chuyển theo Thụ gia.
Dựa vào lần giao dịch này, y cũng đã nhìn ra giá trị của Thụ gia, biết được ánh mắt Bát Tôn Am đại nhân lợi hại đến cỡ nào.
Thụ gia, vô giới chi bảo!
Rõ ràng vừa rồi nói chuyện với mình, Thụ gia còn nhầm lẫn cung chủ Tuất Nguyệt Hôi Cung.
Hắn rõ ràng không biết gì cả!
Sau khi trải qua một phen đối thoại. . .
Hắn cũng chỉ mò được một chút tình báo!
Ngay cả dùng đến Phong Tiêu Sắt, đều là mình mở miệng đề nghị trước.
Đơn thuần phương hướng đại khái, Lý Phú Quý thậm chí chưa nghĩ đến chi tiết.
Sau khi bọn họ rời khỏi Thánh Vực, Thụ gia thế mà vận dụng hết thảy tình báo vừa thu được vào thực tiễn!
Hắn thậm chí đánh một trận tin tức chiến, mà Phong Tiêu Sắt, thất bại toàn tập!
Lý Phú Quý nhớ lại thời điểm sau khi gia nhập Bán Nguyệt Cư hai năm, đạt được "Hoa Thảo Lệnh", nhìn thấy Hắc Dạ Tử, Bạch Dạ Tử đại nhân, Hắc Dạ Tử đại nhân từng nói với y.
Nàng nói. . .
"Ở trong mắt phần lớn người, tình báo có giá trị cũng chỉ là tình báo, là tin tức, có thể giúp ngươi sớm chuẩn bị, lẩn tránh phong hiểm."
"Nhưng ở trong mắt cực ít người, tình báo là kiếm, có thể giúp ngươi không đánh mà thắng, giết người trong vô hình."
"Lợi dụng tin tức chênh lệch, người thông minh có thể sử dụng tình báo, đùa bỡn các phương trong lòng bàn tay, xua hổ nuốt sói, bàng quan nhìn thời cuộc."
"Có thể khiến người mất đi mà đắc chí, vui vẻ nộp thuế ruộng, tận lực giúp hắn, tụ bảo vật các nhà, tay không bắt sói. . . Đây là phương pháp vận dụng tình báo cao cấp nhất."
Lúc trước Lý Phú Quý không hiểu lắm.
Hiện tại y rốt cuộc minh bạch, cảnh giới này, ngay cả Hắc Dạ Tử, Bạch Dạ Tử đại nhân đều rất khó đạt tới.
Tuy nhiên Thụ gia. . . tùy tiện liền có thể dùng đến!
Đây, chính là thiên phú sao?
Lý Phú Quý cúi thấp đầu xuống, ánh mắt lấp lóe.
Y biết Thụ gia không phải tay không bắt sói, hắn đã bỏ ra.
Nhưng thứ hắn bỏ ra là tình báo, là thứ không quá trọng yếu, nhưng lại thập phần quan trọng.
Có lẽ còn có thẻ đánh bạc, đó chính là bản thân hắn.
Nhưng biết cách lợi dụng giá trị bản thân, có ai không phải lão hồ ly thành tinh, có ai không phải đại lão một phương?
Người như vậy, hoàn toàn có tư cách làm thẻ đánh bạc lớn nhất.
Thụ gia chính là người như thế, thứ hắn đàm chính là tương lai.
Đồng thời tương lại từ trong miệng hắn nói ra, có ma lực khiến người nghe tin phục.
Hắn đem giá trị bản thân, từ con số không, bán ra giá trên trời!
Lý Phú Quý không nhịn được, thật động tâm với Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Y một mực động tâm, một mực áp chế, bằng không sẽ không ở trước mặt Thụ gia biểu hiện ra nhiều như vậy.
Hiện tại sau khi nghe Thụ gia nói xong, y mới phát hiện, nguyên lai mình căn bản ép không được động tâm, nguyên lai Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, tốt hơn mình nghĩ rất nhiều.
Nếu như không phải xuất thân Hoa Thảo Các, nếu như mình cũng là lãng nhân. . .
Lý Phú Quý liếc mắt nhìn về phía Chu Nhất Viên hừng hực nhiệt hỏa.
Gia hỏa này, thời điểm vừa nhìn thấy Thụ gia, sau khi xác minh thân phận, liền có tư cách mắt bốc tinh quang.
Đây là lần đầu tiên Lý Phú Quý hâm mộ một người như vậy, một người qua đường lúc đầu y nhìn chướng mắt.
"Ta vô điều kiện đồng ý!"
Phong Tiêu Sắt rốt cuộc ngẩng đầu lên, mỉm cười đưa tay hướng Từ Tiểu Thụ.
"Tuất Nguyệt Hôi Cung bên kia, người của chúng ta sẽ giải quyết, tuyệt đối có thể cho ngươi đáp án mà ngươi muốn, chuyện này ta có thể cam đoan."
"Sau này ngươi muốn cái gì, Tuất Nguyệt Hôi Cung đều có thể trợ giúp ngươi, đồng thời lúc chúng ta cần ngươi, cũng sẽ không khách khí."
Từ Tiểu Thụ nhếch miệng cười, đưa tay ra.
Hắn rốt cuộc có thẻ đánh bạc, có thể đi bàn điều kiện với Bạch Trụ cung chủ chưa từng gặp mặt. . . ừm, hẳn là vô điều kiện mới đúng nhỉ?
"Hợp tác vui vẻ!"