Chương 338: Sản Phẩm Vượt Thời Đại
Chương 338: Sản Phẩm Vượt Thời Đại
"Lật!"
Từ Tiểu Thụ không dám chần chờ.
Hắn kiến thức qua uy lực hai ngón tay của đại thúc, càng đã được tận mắt nhìn thấy Bái Kiếm Thuật đáng sợ đến cỡ nào.
Nếu như mặc kệ kiếm niệm nổ tung ở trong đan điền, chỉ sợ mình sẽ lập tức chết không toàn thây.
Xoát một tiếng, linh niệm trong đầu khẽ động, cổ tịch tự động lật giấy.
Không cần Từ Tiểu Thụ chú tâm vào nội dung, thứ này đã ầm vang vỡ vụn, hóa thành ánh sao đầy trời, tụ hợp vào bên trong Nguyên Phủ.
Minh ngộ, từ sâu trong tâm linh.
Biểu lộ Từ Tiểu Thụ lập tức thay đổi.
Quan Kiếm Điển này, không nằm ngoài hắn sở liệu, là một môn linh kỹ tâm pháp.
Linh kỹ tâm pháp, tương đương với Phương Pháp Hô Hấp của Từ Tiểu Thụ.
Đẳng cấp càng cao, tốc độ tu luyện của Luyện Linh Sư sẽ càng nhanh.
Thế nhưng khác với những môn tâm pháp khác, tuy nói Quan Kiếm Điển đồng dạng đặt cơ sở nền móng.
Nhưng công năng, cùng linh kỹ tâm pháp phổ thông, khác nhau một trời một vực.
Nội dung bên trong không có một câu nào nhắc đến tu luyện linh khí, ngược lại giới thiệu một loại phương pháp luyện kiếm đến từ thời đại Viễn Cổ.
"Cổ Kiếm Thuật?"
Từ Tiểu Thụ nhẹ phun ra mấy chữ này, có chút ngoài ý muốn.
Hắn nghe qua Cổ Kiếm Thuật.
Thậm chí có thể nói, con đường thuần dùng kiếm ý chiến đấu của hắn, cũng là một con đường ở trong Cổ Kiếm Thuật.
Trước kia hắn không hiểu, nhưng sau khi nói chuyện với người bịt mặt, cộng thêm tìm đọc điển tịch, Từ Tiểu Thụ hiểu rõ, Cổ Kiếm Thuật, kỳ thật tại thời đại Viễn Cổ, đã từng rất huy hoàng.
Lúc đó, thiên địa không có linh khí.
Càng đừng nói đến Luyện Linh Sư.
Cái gọi là kiếm tu, ở thời kỳ đó, là kiếm tu chân chính!
Bọn họ tu kiếm, ngộ kiếm, cùng ăn cùng ngủ, cho đến khi bồi dưỡng được tình cảm, khiến bội kiếm sinh ra linh trí.
Con đường này vô cùng khó đi, nhưng một khi luyện thành, uy lực của nó vô cùng kinh khủng.
Điểm ấy, từ Thập Đoạn Kiếm Chỉ, cùng đại thúc lôi thôi dùng cảnh giới Hậu Thiên đối đầu tứ đại Vương Tọa, đã có thể nhìn ra.
Nguyên nhân khiến cho Cổ Kiếm Thuật xuống dốc, kỳ thật cũng là bởi vì nó quá khó luyện.
Sau khi linh khí khôi phục, Cổ Kiếm Thuật liền bị thời đại vứt bỏ, đã rất ít người tu luyện.
Mọi người hứng thú với việc thao túng linh khí, truy cầu linh kỹ cường đại, thậm chí có thể thông qua linh lực, đạt tới hiệu quả cơ hồ ngang với với Cổ Kiếm Thuật.
Đương nhiên sẽ không còn mấy người chọn con đường gập ghềnh khó đi kia nữa.
Cho dù Cổ Kiếm Thuật bị đào thải bởi vì nó khó tu luyện, nhưng không có nghĩa là không thể tu luyện.
Tương phản.
Dưới tình huống cảnh giới ngang nhau, người tu luyện Cổ Kiếm Thuật, lĩnh ngộ kiếm ý, thậm chí có thể trực tiếp miếu sát đối thủ.
Đây chính là uy lực của Cổ Kiếm Thuật.
Khiến Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, cũng không phải bởi vì Quan Kiếm Điển giới thiệu Cổ Kiếm Thuật kỹ càng.
Mà là bởi vì phần cổ tịch này ghi chép, xa xa không chỉ có Cổ Kiếm Thuật.
Nội dung ở bên trong, là tập hợp trăm ngàn thời đại Cổ Kiếm Thuật đại thành, sau đó tụ ngàn vạn đại đạo tại một điểm, sáng tạo ra năng lực siêu cường vượt thời đại.
"Kiếm niệm!"
Từ Tiểu Thụ có chút kinh hãi.
Dựa theo điển tịch này nói, uy lực của kiếm niệm, đã vượt xa những gì hắn nghĩ.
Cho dù hôm đó đại thúc lôi thôi xuất thủ, sử dụng đến kiếm niệm, bất quá chỉ là một sợi.
Mà Quan Kiếm Điển, chính là tâm pháp Cổ Kiếm Thuật có thể tu luyện ra vô tận kiếm niệm!
Nếu thật như thế, thứ này đã không phải linh kỹ tâm pháp.
Nó chính là tinh hoa Cổ Kiếm Thuật đến từ thời đại Viễn Cổ, là một môn tâm pháp cực hạn kết tinh, hội tụ, áp súc, thăng hoa từ thành quả nghiên cứu của tiền nhân!
"Là ai sáng tạo ra môn tâm pháp này?"
Từ Tiểu Thụ bị lời giới thiệu dọa sợ.
Hắn không quá hiểu rõ Cổ Kiếm Thuật.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn biết được, loại đồ vật vượt thời đại giống như kiếm niệm, tại thời kỳ Viễn Cổ, hoàn toàn không tồn tại.
Cho dù Từ Tiểu Thụ dựa vào Thập Đoạn Kiếm Chỉ ngộ ra "Niệm lực phổ thông", cũng chỉ là một cái sản phẩm vượt thời đại cỡ nhỏ mà thôi.
Những thứ này, trước kia, hoàn toàn không có!
"Thập Đoạn Kiếm Chỉ, dựa theo thuyết pháp của Tang lão, là Bát Tôn Am, cũng chính là Đệ Bát Kiếm Tiên sáng tạo..."
"Kiếm niệm cùng "Niệm lực phổ thông" có dị khúc đồng công chi diệu, nhưng chất lượng lại khác nhau một trời một vực."
"Cho nên, thứ này cũng là do Đệ Bát Kiếm Tiên trong truyền thuyết sáng tạo?"
"Chuyện này..."
Từ Tiểu Thụ chần chờ.
Không nói Đệ Bát Kiếm Tiên đã vẫn lạc, chỉ riêng đại thúc kia...
Bộ dáng nhặt ve chai của y, có thể kéo lên chút quan hệ gì với mấy chữ "Đệ Bát Kiếm Tiên", Kiếm Tiên đó, chính là loại bạch y khẽ động, tiên vụ lượn lờ kia.
Thế nhưng nếu như không có quan hệ, Quan Kiếm Điển khủng bố như vậy, gia hỏa kia từ đâu lấy tới?
"Lại là fan của Đệ Bát Kiếm Tiên?" Sắc mặt Từ Tiểu Thụ bắt đầu kinh dị.
Trước có người bịt mặt, sau có đại thúc lôi thôi...
Đệ Bát Kiếm Tiên, là một tồn tại như thế nào?
Một tên fan cuồng của y, đã mạnh mẽ và kinh khủng như thế, bản thân...
Trời đất này, còn có ai có thể làm khó được y?
"Có lẽ, người bịt mặt, thật ra chính là đại thúc lôi thôi, hai người này, kỳ thật cũng chính là Bát Tôn Am?"
Từ Tiểu Thụ bị suy nghĩ của mình chấn kinh.
Hắn lắc lắc đầu.
"Không có khả năng."
Hôm đó hắn nhìn thấy đại thúc, quả thực từng xuy đoán y có phải người bịt mặt hay không.
Nhưng từ ngôn hành cử chỉ của y, quá không giống!
Người bịt mặt kia, tuy nói đáng sợ, nhưng mỗi lần đối mặt với mình, đều bị nghẹn đến phát hoảng, căn bản không có phần thực lực kia, có thể làm mình tức chết.
Luôn không khả năng bị chọc tức vài lần liền trưởng thành, hoặc là đa nhân cách a!
Còn nữa, gia hỏa che mặt kia, ngày nhớ đêm mong, luôn muốn lừa mình gia nhập Thánh Nô.
Hôm đó mình đã hôn mê, cơ hội tốt như vậy, nếu đại thúc là người bịt mặt, há lại không kéo mình đi theo?
Từ Tiểu Thụ biết Tinh Thông Kiếm Thuật cải biến tư chất kiếm đạo của hắn nhiều đến cỡ nào, nếu đại thúc thật quý tài, giờ phút này, chỉ sợ mình đã không thể trở lại nơi này.
Hất đầu một cái, Từ Tiểu Thụ không tiếp tục suy nghĩ vu vơ nữa.
Tuy nói hắn cũng rất tò mò vì sao đại thúc đột nhiên xuất hiện, còn đối tốt với mình như vậy.
Nhưng có lẽ, là thể chất của hắn hấp dẫn người thì sao?
Tang lão như thế, người bịt mặt cũng vậy, lại thêm một đại thúc, tựa hồ cũng không có gì kỳ lạ?
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía kiếm niệm ở trên đan điền.
Thứ này sau khi cổ tịch vỡ thành tinh quang, đã khôi phục bình tĩnh, lặng lẽ dao động lấy, tựa hồ đang chủ động tiếp xúc với linh nguyên của mình.
"Làm sao bây giờ?"
Từ Tiểu Thụ đau đầu, hắn muốn lấy đạo kiếm niệm này ra, nhưng rất rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn, đầy là chuyện không thể nào.
Cho dù dùng Phương Pháp Hô Hấp, thứ này cũng chẳng lung lay.
Quan sát một phen, phát hiện kiếm niệm không có ảnh hưởng gì, tâm thần Từ Tiểu Thụ một lần nữa đặt vào Quan Kiếm Điển.
Cởi chuông phải do người buộc chuông.
Nếu như có thể luyện ra kiếm niệm của mình, có lẽ, đạo kiếm niệm của đại thúc sẽ biến mất?
Hoặc là, thôn phệ dung hợp?