Chương 339: Tàng Khổ "Song Tu"
Chương 339: Tàng Khổ "Song Tu"
Nghĩ đến uy lực đáng sợ của kiếm niệm, Từ Tiểu Thụ có chút động tâm.
Tâm pháp cường đại như vậy, cũng không phải linh kỹ, ngươi muốn Từ Tiểu Thụ ta tu luyện, nói thẳng là được, cần gì phải vòng vo như thế.
Nhất định phải ép buộc?
Ta lại không phải người ngu, hiểu được giá trị của thứ này.
Trong đầu Từ Tiểu Thụ nghĩ đến, tiếp tục nhớ lại phương pháp tu luyện Quan Kiếm Điển.
Chỉ xem giới thiệu, đã khiến cho hắn rạo rực không thôi.
Nhưng mà không xem nội dung phía sau còn tốt, vừa nhìn, khuôn mặt Từ Tiểu Thụ đã đen như than.
"Tu luyện Quan Kiếm Điển, tên như ý nghĩa, tức là "xem kiếm"!"
"Quan kiếm chi phong duệ, thể kiếm chi bản chân, ngộ kiếm chi đạo hàm, khí ý tương sinh, thông linh hóa hải, hoành sinh kiếm trì."
"Mệnh cách của kiếm càng mạnh, xác suất luyện ra kiếm niệm càng lớn, quan kiếm luyện niệm, danh kiếm vi giai."
Từ Tiểu Thụ chỉ nhìn một chút, liền đã ngộ ra được nội hàm trong mấy câu kia.
Tu luyện Quan Kiếm Điển, nói trắng ra là xem kiếm.
Nếu như là xem danh kiếm, tuy không đảm bảo có thể trăm phần trăm tu ra kiếm niệm, thế nhưng xác suất quả thật tăng thêm một chút.
Thế nhưng khiến khuôn mặt của hắn thành đít nồi, lại không phải mấy câu này, mà là một hàng chữ nhỏ xíu ở cuối cùng:
"Quan kiếm, kiếm niệm nhập thể, như dao cắt nhục thân, vô cùng đau đớn, người luyện cẩn thận."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Nhìn thấy câu này, hắn lập tức minh bạch, vì sao đại thúc lại phải dùng phương thức ép buộc, ép hắn tu luyện Quan Kiếm Điển.
"Quan kiếm rất đau? Đau đến cỡ nào?"
Bên trong chỉ nói như dao cắt thịt.
Nhưng từ biểu hiện của đại thúc đến xem, thứ này sợ rằng còn khủng bố hơn cả Tẫn Chiếu Hỏa Chủng?
Lập tức, Từ Tiểu Thụ nửa đường bỏ cuộc.
Hắn người này cái gì cũng tốt, chịu đau cũng được, nhưng lại mắc bệnh lười mãn tính.
Có Phương Pháp Hô Hấp chậm rãi tu luyện, mẹ nó ai muốn dùng Tẫn Chiếu Hỏa Chủng thiêu đốt bản thân?
Thật cho rằng trong tên ta có chữ Thụ, liền là một tên cuồng thụ ngược đãi?
"Ông!"
Nhưng mà ý nghĩ này vừa xuất hiện, kiếm niệm trên đan điền khẽ run lên, bắt đầu bành trướng.
Từ Tiểu Thụ kém chút tè ra quần.
"Nói đùa, nói đùa, ta chỉ thuận miệng nói như vậy, ngươi tuyệt đối đừng nổ!"
"Có chuyện gì từ từ nói!"
Một màn thần kỳ phát sinh.
Thứ quỷ này vậy mà thật nghe hiểu từ tâm chi ngôn, quay về tĩnh lặng.
"..."
Từ Tiểu Thụ lập tức xụi lơ.
"Thảo..."
Đại thúc chết bầm, xem ra đã dự liệu trước mọi chuyện.
Khốn kiếp, còn chưa thoát khỏi vuốt sói Tang lão, vậy mà lại tiếp tục lọt vào trong hang hùm của đại thúc.
"Đi đời nhà ma rồi!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy vận mệnh bất công.
Loại cảm giác được an bài này, hắn rất bài xích, nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi sợ cái gì liền đến cái đó.
Vốn cho rằng rời khỏi Thiên Tang Linh Cung, sẽ là khốn thú thoát lung.
Nào ngờ, lời nói Tang lão đêm bái sư, thật ứng nghiệm.
Đây chính là phá vỡ một khoảng trời, gông xiềng càng to lớn hơn, lập tức khóa ngươi lại!
"Hồng Cẩu, nhặt ve chai nam... chuyện này đến khi nào mới kết thúc?"
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm.
Hắn không có ý định khuất phục.
Cho hắn thời gian, hắn tin tưởng mình có thể kham phá trùng điệp gông xiềng, nhưng thứ hắn thiếu nhất, chính là thời gian.
"Luyện!"
Từ Tiểu Thụ không do dự bao lâu, liền hạ quyết tâm.
Không chỉ phải luyện Quan Kiếm Điển, ngay cả "Tẫn Chiếu Thiên Viêm, Bạch Viêm" cùng "Long Dung Giới", hắn cũng muốn!
"Không phải chỉ là thống khổ thôi sao?"
"Ráng nhịn qua, sẽ có thể nhìn thấy cầu vong sau mưa!"
Chân chính khiến hắn quyết định tiếp nhận thống khổ, kỳ thật không phải Tang lão, cũng không phải đại thúc kia, mà là Hồng Cẩu!
"Vương Tọa..."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ âm tình bất định.
Hắn tưởng rằng địch nhân Vương Tọa còn cách mình rất xa xôi, nhưng Hồng Cẩu xuất hiện, quả thật đã đạp tan tâm lý ôm may mắn của hắn ra thành từng mảnh.
Đặc biệt là sinh mệnh lực kinh khủng cùng lực công kích kia...
Lấy tình huống hiện tại của hắn, hoàn toàn không đỡ nổi.
Nếu như không có đại thúc cứu viện, nói không chừng hắn thật đã bị tang thi Hồng Cẩu chém chết.
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ không chần chờ nữa, khoanh chân ngồi xuống, móc Tàng Khổ ra.
Đây là một thanh thập phẩm linh kiếm.
Trên người Từ Tiểu Thụ, kỳ thật có linh kiếm càng cao cấp hơn, là linh kiếm của Trình Tinh Trữ.
Bởi vì Quan Kiếm Điển giới thiệu, phương pháp "xem kiếm", không chỉ có lợi cho bản thân, mà ngay cả bội kiếm cũng có thể thông qua phương pháp tu luyện này, chậm rãi tăng phẩm giai lên.
Lúc trước Từ Tiểu Thụ không biết danh kiếm từ đâu mà đến.
Hiện tại hắn biết.
Hai mươi mốt thanh danh kiếm ở trên đại lục, kỳ thật bản chất, chính là bội kiếm tùy thân của viễn cổ đại năng.
Tại thời đại kia, kiếm tu thuần túy, bội kiếm của bọn họ cũng không phải đều dùng vật liệu thượng thừa nhất luyện ra.
Loại kiếm kia, nhiều nhất cũng chỉ là tư chất tốt, không thể câu thông cùng chủ nhân.
Chân chính cường hãn, ngược lại là những thanh kiếm bình thường đi theo chủ nhân lúc còn nhỏ yếu, sau đó cả hai cùng nhau trưởng thành kia.
Nếu như kiếm thông linh, cũng có thể tu luyện.
Từ Tiểu Thụ cuối cùng tìm được phương pháp không tốn tiền, lại có thể giúp Tàng Khổ tăng phẩm chất lên.
Kỳ thật hắn cũng không ngại bỏ tiền, đúc lại Tàng Khổ.
Nhưng Tàng Khổ đã thông linh, hắn sợ vạn nhất đúc lại, gia hỏa này không còn điên điên khùng khùng, hóa thành một thanh linh kiếm bình thường.
Như vậy chẳng khác nào mình tự tay gạt bỏ nó.
Loại chuyện này, Từ Tiểu Thụ khinh thường đi làm.
Quan Kiếm Điển xuất hiện, đã hoàn mỹ giải quyết vấn đề này.
Keng!
Từ Tiểu Thụ rút hắc kiếm, tùy ý quăng vỏ kiếm ra, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiểu gia hỏa, ta đã tìm được phương pháp giúp ngươi mạnh lên, đó chính là..."
"Song tu!"
Thân kiếm khẽ cong, tựa hồ bị hù dọa, vô thức muốn bay ra ngoài, xỏ quần vào.
Từ Tiểu Thụ vui vẻ.
Gia hỏa này hồi lâu không thấy, vậy mà lại thông linh thêm một chút?
Hắn nắm lấy con hàng nhát gan kia, đầu ngón tay hội tụ niệm lực, nhẹ nhàng vuốt lấy thân kiếm.
Tàng Khổ rung mạnh, được chủ nhân vuốt ve, bất luận một thanh kiếm có linh tính nào đều không chịu nổi.
Nó nhảy cẫng rên rỉ một tiếng, thân kiếm thẳng tắp, ưỡn đến dâng trào.
Cảm thụ bàn tay truyền đến cảm xúc mấp mô, hắn có chút đau lòng.
Thanh hắc kiếm này cùng mình một đường đi tới, bất tri bất giác, đã chịu quá nhiều tổn thương.
Bởi vì phệ chủ bị mình hung hăng giáo huấn qua, lại bởi vì muốn hấp dẫn ánh mắt, bị Lạc Lôi Lôi lôi oanh tạc qua, càng từng lấy thập phẩm chi tư, chống lại đông đảo linh khí cao cấp...
Gia hỏa này, chịu quá nhiều áp lực phẩm cấp này không nên nhận!
Nói thật, có thể sống đến bây giờ, đã không dễ rồi.
Nhưng cho dù như thế, Từ Tiểu Thụ vuốt ve một cái, nó vẫn trực tiếp dâng trào.
Tồn tại như vậy, sao có thể không đau lòng, sao có thể không cho nó một cái danh phận?
"Đến, tu luyện!"
"Sau tối nay, ngươi nhất định sẽ trưởng thành."
Từ Tiểu Thụ nắm lấy Tàng Khổ, đặt ở trên gối, dựa theo phương pháp tu luyện Quan Kiếm Điển, vận chuyển thị lực, thẳng tắp nhìn sang.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi...
Tàng Khổ thẹn thùng khẽ cong, vậy mà cuộn tròn lại.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tái mét, trán nổi gân xanh lên.
"Tu luyện, có hiểu không? !"
"Ngươi mẹ nó nằm thẳng cho ta, đừng lộn xộn!"