Chương 351: Đến Nhà
Chương 351: Đến Nhà
Trương phủ.
Đại sảnh mấy ngày trước bị Trương Thái Doanh trong cơn giận dữ đánh nát, đã lần nữa tu bổ lại.
Hiện tại đã cách dạ yến phủ thành chủ rất gần, trên dưới Trương phủ càng hối hả không thôi.
Mỗi người đều nơm nớp lo sợ giữ vững cương vị của mình, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người đều biết, dạ yến phủ thành chủ lần này, không giống ngày xưa.
Đây là bước tiến mang tính chiến lược của gia chủ đại nhân, nếu như thành công, nói không chừng Trương gia có thể nhờ vào đó, thò tay ra bên ngoài Thiên Tang Thành.
Bên trong đại sảnh, không còn chỗ ngồi.
Những đại lão bôn ba làm ăn, duy trì cỗ máy Trương gia to lớn ở bên ngoài, lúc này đều được gọi đến.
Tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, trong điện có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Cho dù đây là đêm trước dạ yến, nhưng vẫn còn một chuyện treo ở trong lòng mọi người.
"Cho nên, bạo phá ban ngày, là sát thủ Tam Chú Hương xuất động, nhưng mà, tên Từ Tiểu Thụ kia không chết?"
Trương Thái Doanh ngồi trên thủ tọa, bàn tay gõ lấy lan can chỗ ngồi, ngữ khí lành lạnh.
"Vâng."
Lúc này, cũng chỉ có quản gia dám tiến lên trả lời.
"Sát thủ là Vương Tọa?"
"... vâng." Quản gia do dự một chút, lần nữa đáp.
Trương Thái Doanh phanh một tiếng, vỗ nát lan can chỗ ngồi.
"Hiện tại Vương Tọa đều là ăn phân lớn lên sao? Ám sát một tên sâu kiến Tiên Thiên, không nói làm ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng còn thất bại?"
"Là ta quá lâu không có đi ra ngoài, hay là nói, trong số các ngươi, có người đang âm ta!"
Chỗ ngồi "két két" rung động, lần này không ai ngồi vững được.
Từng người răng môi khẽ nhếch, muốn nói lại thôi, nhưng vừa mới há miệng nói, vậy mà phát hiện mình nói không nên lời.
Nói thật, Vương Tọa ám sát Tiên Thiên, cuối cùng thất bại bỏ mình.
Chuyện này, ngày thường bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà bây giờ, sự tình hoang đường như thế, lại trực tiếp phát sinh ở trước mặt.
Ai giải thích rõ ràng được?
Quản gia run lẩy bẩy, kém chút té nhào trên mặt đất.
"Gia chủ hiểu lầm, tất cả mọi người ở đây, mỗi người đều từ Trương gia đi ra, sao có thể có hai lòng?"
Trương Thái Doanh không có để ý tới y, tiếp tục hỏi: "Nghe nói, trước Vương Tọa, còn có hai tên Tông Sư xuất thủ, sau đó bặt vô âm tín?"
"..."
Quản gia hóa đá.
Nội tâm của y vùng vẫy hồi lâu, rốt cuộc nói: "Cũng không thể nói như vậy, tối thiểu một người trong đó, là bị nổ chết..."
Phanh!
Lan can bên còn lại cũng nổ.
Quản gia nhìn mà lông mày cuồng loạn.
Y hầu hạ gia chủ nhiều năm như vậy, tuy nói mỗi lần gia chủ tức giận, đều rất phí tài vật, nhưng mấy ngày gần đây, thật đã có chút quá mức.
Một câu bóp nát một bên lan can, tiền không thiếu, nhưng chủ yếu là...
Không mua được a!
Trương Thái Doanh hít một hơi thật sâu, gã biết giai đoạn hiện nay, thật không thể phân tán quá nhiều tinh lực vào chuyện nhi tử của mình.
Thế nhưng chuyện này luôn gặp đủ loại trắc trở, thật khiến cho gã có hơi bực bội.
"Tăng giá trị treo thưởng lên, Vương Tọa... hừ, một đống phế vật!"
"Nghe nói lần này kéo quá lâu, phủ thành chủ xuất động?"
"Hừ, ta không tin lần sau tiểu tử này sẽ còn may mắn như vậy!"
Gã bóp bóp tay, nhìn về phía quản gia nói: "Đưa tư liệu tiểu tử kia cho ta, chi tiết."
"Gia chủ muốn đích thân động thủ?" Quản gia kinh ngạc.
Y còn chưa kịp hỏi nhiều, phía dưới thủ tọa, lão giả ngồi ở bên trái chầm chậm mở mắt ra.
"Gia chủ, chuyện này đừng để vì nhỏ mất lớn."
"Việc cấp bách, là dạ yến phủ thành chủ, là kế sách khuếch trương Trương gia, há có thể bởi vì việc nhỏ tư nhân, mà làm trễ nải tiến trình?" Lão giả thở dài một hơi.
"Trương Trọng Mưu!"
Trương Thái Doanh híp mắt lại, lạnh lẽo nói: "Ngươi cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao? Tiên Thiên phản sát Vương Tọa, trong này nhất định có vấn đề, ngươi đừng nói với ta, đây chỉ là ngoài ý muốn?"
"Nếu như tiểu tử kia không có chút môn đạo, Trương Thái Doanh ta là người đầu tiên không tin!"
Trương Trọng Mưu lắc đầu, trầm giọng nói: "Gia chủ hiểu lầm ý của lão phu."
"Lão phu đương nhiên không phải muốn ngăn cản gia chủ báo thù cho Tân Hùng, nhưng mà mọi chuyện phải có thứ tự trước sau."
"Ngươi phụ trách tiến trình lần này, để Đa Vũ đi theo ngươi đến phủ thành chủ, tiến hành thương lượng danh ngạch Bạch Quật cùng sự vụ khác."
"Kẻ gọi Từ Tiểu Thụ kia... lão phu sẽ giải quyết."
Đám người nghe vậy đều giật mình.
"Đại trưởng lão muốn xuất thủ?"
"Tiểu tử kia, đến mức đó sao? Nói thật, cho dù có thiếu người, cũng không cần Mưu lão động thủ đi, dù sao tiền truy nã đều đắp lên Tam Chú Hương..."
"Ta lại cảm thấy, gia hỏa này có thể là họa vô đơn chí, hiện tại là thời khắc mấu chốt, quả thật cần lôi lệ phong hành."
"Nếu để cho mầm tai vạ làm hỏng đại sự, chúng ta thật sự không nuốt nổi!"
"..."
Đám người lập tức nghị luận ầm ĩ, nhưng rất hiển nhiên, mấy tên gia hỏa này thảo luận việc vặt trong gia tộc còn được, nói đến nghiệp vụ cần kỹ năng, bọn họ không có nhiều quyền nói chuyện.
Trương Trọng Mưu nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp ngồi ở phía bên phải thủ tọa, hỏi: "Đa Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trương Đa Vũ là mỹ phụ nhìn gần ba mươi, dáng người có lồi có lõm, nàng mỉm cười nhìn về phía nam tử ngồi trên thủ tọa.
"Ta không có ý kiến gì, Mưu lão nói không sai, nếu như ngài muốn ra ngoài đổi gió, có lẽ chúng ta có thể đổi chỗ."
"Ta tới đối phó tiểu tử kia, ngài đi phủ thành chủ."
Trương Trọng Mưu vuốt râu lắc đầu: "Ta già rồi, chuyện ở bên ngoài, giao cho người trẻ tuổi các ngươi đến làm, lão phu phụ trách mấy việc nhỏ ở trong gia tộc là được."
Ông ta nhìn về phía Trương Thái Doanh, không đợi gã nói chuyện, khua tay nói: "Cứ như vậy đi, đêm đã khuya, lão phu muốn đi nghỉ ngơi, chuyện còn lại, các ngươi từ từ đàm."
Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Trương Thái Doanh híp mắt chăm chú nhìn ông ta.
Nói thật, kế sách như vậy, nếu như từ tốn nói ra, gã có thể tiếp nhận.
Nhưng lão già kia lại dùng ngữ khí ra lệnh như thế, quả thật khiến cho gã cảm thấy rất bất mãn.
Trương gia đã sớm đổi chủ, thời đại của lão gia hỏa kia cũng đã qua.
Người mạnh lên nắm quyền, nếu không phải còn cần lực lượng của lão già kia, Trương Thái Doanh đã sớm tiễn ông ta xuống gặp tổ tông rồi.
Người quấy nhiễu mình, đều phải chết!
Gã quay đầu nhìn về phía quản gia,"Tình báo."
Quản gia kinh ngạc: "Chuyện này..."
Y quay đầu nhìn phương hướng lão giả rời đi, thầm nghĩ không phải đã nói do đại trưởng lão phụ trách rồi sao?
Trương Trọng Mưu không quay đầu lại, y chỉ có thể lần nữa nhìn về phía Trương Đa Vũ.
"Ta nói, tình báo!"
Trương Thái Doanh trợn mắt lên, khí thế nghiêm nghị trong nháy mắt nổ tung.
Quản gia giật nảy mình, vội vàng từ trong giới chỉ móc ra một cái ngọc giản,"Có ngay, có ngay."
Trương Thái Doanh hừ lạnh một tiếng, đoạt ngọc giản qua, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Từ Tiểu Thụ..."
"A!"
Ngoài cửa truyền đến bạo động, Trương Thái Doanh đã ngừng động tác tiếp ngọc giản, nhíu mày nhìn lại.
"Xảy ra chuyện gì?"
Một tên nô bộc từ ngoài cửa đi vào, hốt hoảng nói: "Bẩm báo gia chủ, bên ngoài có một thiếu niên nói muốn muốn gặp ngài, có việc gấp."
Trương Thái Doanh sửng sốt.
"Là việc gấp gì, có thể gấp qua hội nghị gia tộc?"
Âm thanh gã lạnh xuống, quát: "Con mắt của ngươi để cho chó ăn rồi sao, làm gác cổng bao nhiêu năm, biết quy củ không?!"
"Không phải như vậy..."
Nô bộc cuống quít quỳ xuống, âm thanh run rẩy nói: "Là hắn, hắn nói chuyện này, có quan hệ tới Trương thiếu..."
"Hừm?"
Mọi người trong đại sảnh thầm giật mình.
Trương Thái Doanh rốt cuộc trầm tâm tĩnh khí, gã dừng thật lâu, vung tay lên.
"Để hắn tiến vào."