Chương 352: Chạy Đến Trương Phủ Luyện Đan
Chương 352: Chạy Đến Trương Phủ Luyện Đan
Cộc cộc.
Phía trên thanh ngọc thạch truyền đến tiếng bước chân thanh thúy.
Từ Tiểu Thụ giẫm lên ánh trăng, chắp tay đi vào trong Trương phủ, dương dương tự đắc.
"Thế nào, ta nói không sai chứ?"
Tân Cô Cô đã hoàn toàn ngốc trệ.
Y không ngờ được, cái gọi là kế hoạch "Dạ tập Trương gia", chính là nghênh ngang đi vào.
CMN đây không phải là đang tự chui đầu vào lưới sao?
Cho dù ngươi có dịch dung, cho dù ngươi có Nguyên Phủ làm hậu thủ, nhưng...
Thế nhưng mà...
Làm sao có thể?
Tân Cô Cô mộng.
Cho dù tâm y có lớn hơn trời, nhưng mỗi lần đuổi theo bước chân của Từ Tiểu Thụ, y vẫn bị trấn trụ như trước.
Chỉ là Tiên Thiên, trong đầu gia hỏa này rốt cuộc đang nghĩ gì, sao lại dám ngông cuồng như thế?
Nghĩ cũng thôi đi, con hàng này còn dám áp dụng!
Áp dụng coi như xong, hắn lại thật thành công, thật đi vào trong Trương phủ!
"Thảo..."
Tân Cô Cô nghĩ đến Trương gia không chỉ có một tên Vương Tọa, nghĩ đến một khi chiến đấu, sẽ có Vương Tọa khác tới hiệp trợ.
Y luống cuống.
"Còn ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?" Y vỗ vỗ cánh tay A Giới.
A Giới cúi đầu, hai đạo hồng quang phía dưới mũ rộng vành chăm chú nhìn tay Tân Cô Cô một chút, hồi lâu, nó mới trả lời.
"Ma ma..."
Tân Cô Cô: "..."
Mẹ kiếp, hai tên thần kinh!
"Nhận oán thầm, điểm bị động, + 1."
Tên gác cổng dẫn đường nhìn tổ ba người kỳ dị ở sau lưng một chút, thầm nghĩ có lẽ là bằng hữu của Trương thiếu tại Linh Cung.
"Mời tới bên này." Gã cung kính nói.
Người từ Thiên Tang Linh Cung đi ra, dù nhìn trẻ tuổi, nhưng thực lực khẳng định không yếu, tiền đồ ngày sau càng không cần phải nhiều lời.
Nếu như không gặp phải tên Từ Tiểu Thụ gì đó, đoán chừng giờ phút này, Trương thiếu cũng đã lên như diều gặp gió rồi.
Mấy người bước qua chỗ ngoặt, Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía một bên khác, dừng bước.
"Phương hướng kia, là đi nơi nào?" Hắn chỉ vào một hướng khác, hỏi.
Hộ vệ vừa cười vừa nói: "Đó là tư phủ của gia chủ, chúng ta không qua được."
"Lúc này, bọn họ đang tổ chức hội nghị ở đại sảnh, chúng ta phải đi sang bên này."
Tay gã hơi chỉ về phía đại sảnh nơi xa, ngậm miệng không nói.
Hiển nhiên, những chuyện tư ẩn liên quan đến Trương gia, gã sẽ không nhiều lời.
"Tư phủ gia chủ?"
Từ Tiểu Thụ nỉ non một câu, cũng không cất bước, mà là tiếp tục hỏi: "Vậy đó chính là nơi Trương bá phụ đi ngủ rồi?"
"Đã như vậy, tiểu Hùng Hùng ngủ ở chỗ nào?"
Hộ vệ sửng sốt một chút.
Tiểu Hùng Hùng?
Cái này...
Hẳn là...
Nói Trương thiếu?
Một cỗ cảm giác không hài hòa mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên, nhưng xưng hô thân mật như vậy khiến cho gã ý thức được, quan hệ giữa thiếu niên trước mắt cùng với Trương thiếu, khẳng định không bình thường.
"Là hướng kia." âm thanh hộ vệ càng cung kính hơn, gã giải thích thêm một câu,"Tư viện của trưởng lão Trương gia, đều ở khu đông đình."
Từ Tiểu Thụ chậc chậc thở dài.
Quá lớn!
Trương phủ này, không biết còn lớn hơn trang viên của hắn gấp bao nhiêu lần.
Cho dù đã đi gần nửa ngày, nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy đại sảnh, hiện tại nghe hộ vệ nói mới biết trong phủ còn có phân khu.
Quả nhiên, nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của con người.
"Nói như thế, khu đông đình hẳn là nơi quý nhất Trương phủ đi?" Từ Tiểu Thụ than nhẹ một tiếng.
Hộ vệ nhíu mày.
Dù thiếu niên trước mặt là bằng hữu của Trương thiếu, thế nhưng cũng quá không hiểu quy củ rồi.
Nào có người hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, muốn hỏi, ngươi cũng nên đi hỏi Trương thiếu mới phải, ở đây làm khó một tên hộ vệ nho nhỏ như ta làm gì.
"Đây là đương nhiên."
Gã qua loa một câu, nói: "Mời công tử sang bên này, gia chủ đại nhân vẫn đang chờ các vị."
"Không được, ta cũng không phải muốn gặp gia chủ của các ngươi." Từ Tiểu Thụ đột nhiên cười nói.
"Ơ?"
Hộ vệ ngốc trệ.
Người gì thế này, chẳng lẽ hắn tưởng cho hắn tiến vào Trương phủ, liền có thể đi loạn khắp nơi?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."
"Công tử đừng tiêu khiển ta, gia chủ còn đang chờ, chậm trễ, tiểu nhân sẽ rất khỏ xử." Gác cổng thấp giọng khuyên.
Từ Tiểu Thụ cười híp mắt, chậm rãi giơ cánh tay lên.
Đã tìm được nơi bạo phá tốt nhất, còn đi gặp Trương Thái Doanh làm gì?
Sớm muộn cũng sẽ gặp, không cần vội vã nhất thời.
Huống chi, lúc này đi, đó mới thật sự là chui đầu vào lưới.
Phanh!
Bàn tay hạ xuống, hộ vệ ứng thanh ngã xuống đất.
"Đi."
Từ Tiểu Thụ phất phất tay, muốn cất bước đi đến khu đông đình.
Tân Cô Cô chỉ hộ vệ trên mặt đất, nói: "Vẫn còn thở."
"Hửm?"
"Ngươi muốn giết y?"
Từ Tiểu Thụ dừng lại,"Chuyện này không cần thiết, một tên hộ vệ mà thôi, không quan trọng."
Tân Cô Cô trố mắt nhìn.
Hóa ra ngươi còn là người lương thiện?
CMN kéo hội đến xét nhà người ta, còn quan tâm đến tính mạng một tên hộ vệ nho nhỏ?
Nhưng nhìn biểu lộ của Từ Tiểu Thụ, Tân Cô Cô lập tức đoán được, con hàng này không phải loại người động một chút là giết người.
Lúc này y gật đầu: "Cũng được."
Dứt lời, ba người đồng loạt đi về phía khu đông đình.
Ở bên trong Cảm Giác, một đạo hồng quang từ trên người hộ vệ lướt đi, xuyên qua mặt đất, hội tụ đến chỗ Tân Cô Cô.
Vô thanh vô tức.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, trong lòng thở dài.
Không có nhiều lời, hắn tiếp tục dẫn đường.
"Đuổi theo."
"Có trận pháp, đừng chạy loạn."...
Cảm Giác phá vọng, hiệu quả vô cùng cường đại.
Cho dù khu đông đình có linh trận phức tạp, thế nhưng vẫn không thể nào ngăn cản bước chân của Từ Tiểu Thụ.
Đương nhiên, hiện tại Cảm Giác chưa đạt tới cấp bậc Tông Sư, rất khó nhìn trộm linh trận Tông Sư.
Nhưng ngoại trừ đại trận hộ phủ ra, linh trận nơi này, trên cơ bản đều không đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Dù sao không phải Thiên Tang Linh Cung, cũng không phải phủ thành chủ.
Trương gia phòng hộ, có mấy đại Vương Tọa tọa trấn, linh trận những vật này, cũng chỉ bày ra cho có mà thôi.
Từ Tiểu Thụ đi đến trước một cái đình viện rộng lớn.
Nhìn cách bài trí, lại so sánh với những đình viện phụ cận, đình viện khiến cho người ta chú ý nhất này, hiển nhiên chỉ có thể là tư viện của Trương Thái Doanh.
Từ Tiểu Thụ nhìn một vũng linh trì to lớn ở trước mặt, nước bên trong, đều là do sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm tạo thành.
Linh ngư ở bên trong vô cùng đa dạng, linh tính mười phần, bơi qua bơi lại.
"Chậc chậc, thật đáng tiếc."
Vừa nghĩ tới một lúc nơi này sẽ bốc hơi, Từ Tiểu Thụ liền thở dài một hơi.
Bất an trong lòng Tân Cô Cô càng lớn hơn, hắn nhìn Từ Tiểu Thụ nói: "Tiểu tử ngươi, đến cùng muốn làm gì?"
"Không có việc gì chạy tới đình viện người ta, chẳng lẽ ngươi muốn trốn vào, náo động phòng?" Y muốn suy nghĩ của mình bắt kịp tư duy của Từ Tiểu Thụ.
"Nào có động phòng có thể náo, ai? Ngươi cùng Trương Thái Doanh?" Từ Tiểu Thụ liếc mắt.
Hắn vung tay lên, phong khinh vân đạm nói: "Nhìn kỹ, ta muốn tại nơi đây... luyện đan!"
"Luyện đan?" Tân Cô Cô chấn kinh.
Chạy xa như vậy, phí thời gian dài như vậy, ngươi chính là vì muốn luyện đan ở đây?
"Ngươi có bệnh à?!" Y nhẹ giọng gầm thét.
"Uầy, ta không có bệnh, nhưng mà ta có thuốc."
Từ Tiểu Thụ cười ha hả đáp lại, vung tay lên, từ bên trong Nguyên Phủ, gọi ra mười tám lô nguyên dịch đang sôi sùng sục.
"Trò hay, bắt đầu!"