Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 532 - Chương 532: Công Cụ Nhân (3)

Chương 532: Công Cụ Nhân (3) Chương 532: Công Cụ Nhân (3)

Tất cả mọi người vô thức ngoặt đầu về phía La Thanh Lang.

Biết rõ gia hỏa này bị lợi dụng, trong đầu tất cả mọi người, sinh ra thương xót.

Quá thảm rồi.

Bị người vung như thế, đổi thành ai đều không chịu nổi đi?

Sắc mặt La Thanh Lang tím bầm.

Người gì thế này!

Từ sau khi mình lấy cái bàn gỗ này ra, tựa hồ toàn bộ địa bàn, đều biến thành của hắn.

Ngay cả người cũng có thể đem ra quất?

Nhất thời thất thủ, cuối cùng biến thành công cụ.

La Thanh Lang giận sôi lên.

"Không phải ngươi động thủ, chẳng lẽ là ta động thủ?"

"Cũng không phải."

Từ Tiểu Thụ nghiêm túc phản bác: "Là ngươi động xương hông."

La Thanh Lang: "..."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ chuyển ánh mắt về phía lão Đỗ: "Đừng giả bộ, ngươi là loại người gì, ta còn không rõ sao?"

"Muốn mua liền mua, không mua, xéo đi."

"Trộm đồ là phạm pháp, ta nghiêm khắc phê bình."

Sọ não lão Đỗ lần nữa tê rần.

Trộm đồ...

Thần mẹ nó trộm đồ!

Trong Bát Cung, ngươi có tư cách nói chuyện với ta?

"Các huynh đệ, lên!"

Sắc mặt gã hung ác, nghiêm nghị nói: "Còn bán Linh Lung Thạch? Dám nện lão Đỗ ta, đừng nói thạch, trứng đều không cho ngươi bán!"

Một tiếng vừa ra, tràng diện trực tiếp bị dẫn nổ.

Lần này, không quản là người của lão Đỗ, hay là những người muốn thừa dịp hỗn loạn đục nước béo cò, đều trực tiếp nhảy ra ngoài.

Ở đây nhiều người, đến tận mấy trăm.

Một người có thể bị gia hỏa này nắm lấy, thế nhưng hơn trăm người...

A!

Hắn có nhiều tay như vậy sao?

"Chờ. . . chờ một chút."

Mắt thấy đám người muốn cùng nhau tiến lên, Từ Tiểu Thụ lập tức dẫn theo La Thanh Lang đứng dậy.

Hắn hô lớn, tất cả mọi người đều bị chấn trụ, nhất thời thật đúng là ngừng lại.

La Thanh Lang hít một hơi thật sâu, vượt qua cái bàn, đứng ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ.

Bởi vì cách cái bàn, y liền phải cúi người, nhìn hơi bất nhã.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

"Hỗn chiến?"

Từ Tiểu Thụ nhìn đám người nhíu mày,"Các ngươi khẳng định muốn hỗn chiến?"

"Không phải ta nói, chỉ bằng đám người các ngươi, đều không cần người phía sau ta xuất thủ, hai chúng ta, liền có thể bưng các ngươi, tin hay không?"

Từ Tiểu Thụ giơ tay La Thanh Lang lên.

La Thanh Lang: ? ? ?

Y trực tiếp ngơ ngẩn.

Hai chúng ta?

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ không quản y, lần nữa nhìn về phía lão Đỗ: "Ta cho ngươi cơ hội, thu hồi lời vừa rồi."

"Nhận chất vấn, điểm bị động, + 89."

Lão Đỗ trực tiếp bị chọc cười.

Gã còn tưởng rằng sau khi gia hỏa này đứng lên, nhất định sẽ nhận sợ, sau đó ngoan ngoãn dâng Linh Lung Thạch lên.

Nào ngờ tên kia, vậy mà đứng dậy khiêu khích đám người mình.

"CMn nói nhảm, chỉ bằng hai người các ngươi?"

"Có tin ta ép bạo đầu các ngươi hay không?"

Lão Đỗ lần nữa quan sát tỉ mỉ người bịt mặt kia.

Nói thật, không nhìn ra cái rắm gì.

Ngay cả tu vi, cũng bị ẩn tàng.

Nhưng trường kỳ liếm máu trên lưỡi đao, có lẽ sẽ cẩn thận, nhưng nhất thời huyết tính dâng lên, cho dù không thấy rõ tu vi người trước mặt, lão Đỗ cũng không muốn yếu thế.

Đi ra lăn lộn, có ai không cần một môn linh kỹ che giấu tu vi?

Nhìn không thấu, sau khi đánh qua, không phải sẽ rõ ràng rồi sao?

Từ Tiểu Thụ dẫn theo La Thanh Lang triệt thoái phía sau một bước, thuận thế thu hồi bàn gỗ cùng Linh Lung Thạch.

"Ngươi nghiêm túc?"

"Ta không có nhiều kiên nhẫn, nhưng hôm nay, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thu hồi hai câu vừa rồi ngươi nói!"

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 485."

Lần này, toàn trường phảng phất đều cảm nhận được Từ Tiểu Thụ chột dạ.

Nào có người muốn khai chiến, còn liên tiếp cho cơ hội?

"Muốn chạy?"

"Chơi chết hai tên kia!"

Lão Đỗ vung tay lên, đám người chen chúc lao tới.

La Thanh Lang lập tức biến sắc.

Y không sợ đơn đấu, nhưng mà quần ẩu, hơn nữa không hiểu ra sao bị kéo vào quần ẩu, vũng nước đục này, y rất không muốn lội vào.

"Đừng tính cả ta vào..."

Từ Tiểu Thụ ha ha vui lên: "Sao có thể không tính? Dù sao cũng phải kề vai chiến đấu nha!"

Sắc mặt La Thanh Lang rốt cuộc hoàn toàn biến đen.

Y còn chưa kịp nói, thân thể lại truyền đến cảm giác nhẹ nhàng.

Loại cảm giác quen thuộc này...

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Y lập tức dùng linh nguyên bao phủ toàn thân.

Quả nhiên, một giây sau, lại hóa thành công cụ.

"Bành bành bành!"

Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không xem La Thanh Lang là người.

Dùng sức cuồng mãnh, giống như một con mãnh thú đang phát tiết, dốc sức vận động.

Mọi người khó khăn lắm mới vây tới, thế nhưng một cái chân đột nhiên xuất hiên, liền trực tiếp oanh bay hơn phân nửa Tiên Thiên.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 23."

Tất cả mọi người mộng bức.

Nói thật, loại phương thức xách người chiến đấu này, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, nhất thời chỉ cảm thấy không có chỗ hạ thủ.

"CMN đây là sáo lộ gì, phải đánh thế nào?"

Đám người mộng bức, lão Đỗ không kiên nhẫn được nữa.

"Mẹ kiếp, dùng đao chặt cho lão tử, trước chặt tên kia, sau đó lại chém tên phía sau, các ngươi đều phế vật à? Đứng ngốc đấy làm gì?!"

Từ Tiểu Thụ sợ hãi thán phục La Thanh Lang hoàn toàn bị mình khống chế, lại có thể khống chế cơ bắp, lắc người một cái.

Một giây sau, quang mang linh kỹ đầy trời ập đến.

Kiếm quang, đao quang, băng hỏa phong thổ các loại năng lượng, không chút khách khí trực tiếp trút xuống.

"Thảo nê mã..."

Thân thể La Thanh Lang trực tiếp mềm nhũn.

Nhưng y cũng chỉ dám mềm một giây như thế, không thể không cứng rắn.

Bởi vì Từ Tiểu Thụ thế mà nắm chặt cổ tay mình, cứ như vậy xông thẳng vào vô số linh kỹ!

"Oanh mở cho ta!"

Một tiếng nộ oanh, Từ Tiểu Thụ lộn mèo một cái, hung hăng lật vòng La Thanh Lang ra sau, thuận thế đập xuống mặt đất.

"Oanh!"

Linh nguyên quán chú bành trướng, cộng thêm một phần năng lượng La Thanh Lang đan xen nổ tung, sóng khí trực tiếp lan ra, nhất thời chặn lại đám linh kỹ kia.

"Phốc!"

La Thanh Lang phun ra một ngụm máu tươi.

Trong loạn cục ồn ào, y hoàn toàn có thể thông qua âm thanh, nghe thấy tiếng xương đứt gãy truyền đến.

Nhưng mà không kịp đậu đen rau muống, trước mặt y hoa một cái, cả người biến mất không thấy đâu nữa.

"Tốc độ này..."

La Thanh Lang còn sót lại một chút ý thức, rốt cuộc nhận ra tên gia hỏa xách người đập loạn kia, vốn không đơn giản.

Hắn đang giả vờ!

Tốc độ này, sao có thể nhanh như vậy?

"Rầm rầm rầm..."

Đao quang kiếm ảnh, lôi hỏa băng phong, đủ loại năng lượng hỗn tạp lấy oanh đến chỗ lúc trước Từ Tiểu Thụ đứng.

Trong lúc nhất thời âm thanh oanh minh nơi đây, thậm chí còn lấn át tiếng thiên khung vỡ tan.

Nhưng mà, sắc mặt tất cả mọi người đều rất khó coi, thời điểm năng lượng nổ tung, kỳ thật mục tiêu của bọn họ đã sớm rời đi.

"Xuỵt!"

Từ Tiểu Thụ dựng một đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng xuỵt với đám gia hỏa nhìn thấy hắn.

Sau đó, hắn quay người, ánh mắt dừng lại ở trên người lão Đỗ.

Gia hỏa này thậm chí còn không kịp phản ứng, vẫn đang liên tục oanh phá khu vực trung tâm.

"Đáng tiếc."

Trong lòng thở dài, Từ Tiểu Thụ nhìn hai tay rỗng tuếch, ý thức được Nhất Bộ Đăng Thiên không thể nào dẫn người theo.

Từ trung tâm phong bạo lách mình, lại thuấn di.

Chính là phòng ngừa loại tình huống này xuất hiện, khiến cho La Thanh Lang chết thảm.

Hắn vẫn rất có ái tâm, dù sao tên kia tội không đáng chết.

"Nha."

Từ Tiểu Thụ vỗ nhẹ bả vai lão Đỗ.

Động tác lão Đỗ trì trệ, bên trong linh niệm thấy được thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng, chính là mục tiêu tập kích của đám người.

Nhưng mà...

Làm sao có thể?

Hắn làm sao xuất hiện?

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

"Không có cơ hội lần thứ ba đâu."

Từ Tiểu Thụ không đợi gia hỏa này quay người, bàn tay cao cao nâng lên, dựng thẳng vỗ xuống đỉnh đầu gã.

"Phanh!"

Một tích tắc này, huyết hoa nở rộ.

Cả người Lão Đỗ trực tiếp bị khảm vào trong lòng đất.

Ngay cả đầu cũng bị bùn đất bao trùm.
Bình Luận (0)
Comment