Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 533 - Chương 533: Ta Là Người Làm Ăn (1)

Chương 533: Ta Là Người Làm Ăn (1) Chương 533: Ta Là Người Làm Ăn (1)

"Lão Đỗ..."

"Không còn?"

Phía sau cửa tiểu trấn Bát Cung, tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ vỗ xuống một chưởng, lão Đỗ lập tức biến mất, mộng bức tập thể.

Cho dù không kịp đề phòng, thế nhưng cũng không đến mức đi?

Lão Đỗ hoàn toàn không có triệt tiêu linh nguyên hộ thân, thậm chí sau khi phát hiện phía sau có người, còn vô thức dùng linh kỹ phòng ngự.

Cho dù linh kỹ chưa thành hình, chỉ có một nửa.

Nhưng đường đường Tông Sư, sao có thể bị người dùng tay đập lún xuống đất?

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 424."

Thời điểm La Thanh Lang lấy lại tinh thần quay đầu, vừa hay nhìn thấy hình ảnh lão Đỗ như cây đinh bị đóng thẳng xuống đất.

Huyết hoa nổ tung, thậm chí còn có vài giọt văng đến gần chỗ y.

Có thể thấy, lực đạo một chưởng của Từ Tiểu Thụ, đến cùng khủng bố đến cỡ nào.

"Nhục thân Tiên Thiên?"

La Thanh Lang ngây ra như phỗng.

Vừa rồi bị gia hỏa này nắm chặt, y liền mơ hồ ý thức được nhục thân người này không đơn giản.

Nhưng có lẽ người ta dùng bí pháp thì sao?

Tóm lại, y chưa từng nghĩ theo hương nhục thân Tiên Thiên.

Nhưng một màn trước mắt, không thể không khiến y nghĩ sâu sắc hơn.

Một tên kiếm tu có Tông Sư kiếm ý siêu cường, cộng thêm nhục thân Tiên Thiên?

"CMN quái vật từ đâu chui ra?"

Mặc dù không nhìn thấy dung mạo gia hỏa này, nhưng chỉ bằng hai mắt thường, La Thanh Lang hoàn toàn có thể xác định, tuổi con hàng này không lớn lắm.

Nói không chừng còn là người cùng thế hệ.

Nhưng hơn mười quận phụ cận Bạch Quật, mấy năm gần đây, lúc nào xuất hiện nhân vật cường hãn như thế?

La Thanh Lang y, vậy mà chưa từng nghe thấy.

Bên trong đội ngũ Thanh Cương Linh Cung, Ngư Tri Ôn đã rút lui đến hậu phương nhíu mày lại, mỹ mâu hiện lên vẻ hồi ức.

Tinh đồng của nàng vô cùng đặc biệt, cơ bản có thể làm được chuyện gặp qua là không quên được.

Cho dù linh kỹ ẩn nấp mạnh hơn, cũng không thể giấu qua hai mắt nàng.

Người trước mặt, mơ hồ khiến cho nàng nhớ tên nào đó ở Thiên Tang Linh Cung.

"Phương thức nói chuyện cổ quái, còn có kiếm ý, thân thể kia..."

"Từ Tiểu Thụ?"

Ngư Tri Ôn vô thức chính là bước về trước một bước, nhưng nàng thu chân rất nhanh, kịp thời ngừng.

"Không, Từ Tiểu Thụ không có mạnh như vậy."

"Tông Sư kiếm ý, nhục thân có khả năng đã đạt đến Tông Sư chi thân..."

"Lúc này mới mấy ngày không gặp? Một tháng? Không đến một tháng... Từ Tiểu Thụ lại thay đổi lớn đến như vậy?"

"Trùng hợp ư?"

Ngư Tri Ôn thầm nghĩ.

Nói thật, chân chính khiến nàng buông xuống hoài nghi, cũng không phải là người trước mặt tiến bộ thần tốc.

Mà chính là tinh đồng.

"Trên thế giới này, không có lực lượng nào cường hãn hơn đôi mắt này."

"Nếu như ngay cả nó cũng không nhận ra..."

Trong lòng Ngư Tri Ôn bật cười: "Mình quá lo lắng rồi, xem ra thật đúng là trùng hợp."

Giả bộ vô thức lườm Trình Tinh Trữ ở bên cạnh một chút.

Nếu như người trước mặt thật đúng là Từ Tiểu Thụ, vậy phản ứng của người trong cuộc lúc đó, nhất định sẽ mãnh liệt hơn mình nhiều.

Dù sao Trình Tinh Trữ, nói thế nào cũng là nhân tài kiệt xuất đến từ phân bộ Thánh Thần Điện Đông Thiên Vương Thành.

Một vài linh kỹ đặc thù của y, thậm chí ngay cả mình cũng không thấy rõ.

Nhưng rất đáng tiếc, gia hỏa này hình như cũng chỉ kinh ngạc thực lực người đội nón la cao ngất, ngoại trừ nhíu mày thì không còn thần sắc nào khác.

"Quả nhiên là trùng hợp..."

Nhưng mà!

"Thuấn di sao?"

Ngư Tri Ôn bất giác nỉ non.

Có lẽ người khác đối với Từ Tiểu Thụ lách mình biến mất, sẽ cho là tốc độ quá nhanh.

Chỉ có nàng mới thấy rõ, trong nháy mắt đó, không gian ba động kia căn bản không phải do cao tốc di chuyển tạo thành.

"Thật là lợi hại!"

"Thuấn di... nhân vật như vậy, sao lại đến trước cửa Bát Cung bán Linh Lung Thạch? Hắn rất thiếu tiền sao..."

"Nhận kính sợ điểm bị động, + 234."

"Nhận hoài nghi điểm bị động + 128."

Giữa sân.

Từ Tiểu Thụ bình tĩnh lắc lắc tay.

Hắn nhìn quanh bốn phía một chút.

Đám thủ hạ lão Đỗ đứng ở xung quanh, không một ai dám xuất thủ lung tung.

Bắt giặc trước bắt vua, câu ngạn ngữ này quả nhiên không sai.

Lang vương chết rồi, còn lại, chỉ còn một đám ô hợp.

"Bình tĩnh, chớ sốt sắng."

Từ Tiểu Thụ ép ép tay, trấn hạ tràng tử, lúc này mới nói: "Lúc trước ta đã nói qua, ta là người làm ăn, không thích giết chóc, sở thích của ta chính là hòa bình thế giới."

Đám người: "..."

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động + 334."

"Nhận kính sợ, điểm bị động, + 221."

"CMN thế này gọi là thích hòa bình thế giới, xem như ta được mở rộng tầm mắt."

"Ừm, giết một người trấn toàn trường, nghiêm túc mà nói, gia hỏa này, đúng là đã tránh xuất hiện nhiều thương vong hơn."

"Ngạch, nghe các ngươi nói thế..."

Giờ phút này còn dám nói chuyện, đương nhiên là đám người ở bên ngoài không có xuất thủ.

Bọn họ đột nhiên phát hiện ăn dưa quả thật là một chuyện quá vui sướng.

Vốn cho rằng lão Đỗ ra tay, tên đội nón lá kia chỉ có một con đường chết.

Nào ngờ phong hồi lộ chuyển, kết cục lật bàn.

Ừm, hình như không thể gọi là lật bàn được.

Dù sao tên kia, từ đầu đến cuối, chưa từng rơi vào thế hạ phong.

"Đỗ, Đỗ ca đâu?"

Đám thủ hạ của lão Đỗ vẫn có vài người trung tâm, sau khi kinh hãi qua đi, cuối cùng cũng có người lên tiếng.

Bọn họ đương nhiên nhìn thấy cái hố ở trước mặt Từ Tiểu Thụ.

Nhưng lúc đó đang điên cuồng xuất chiêu, ai có thể ngờ được Từ Tiểu Thụ chớp mắt không thấy, miểu sát lão Đỗ?

"Trong đây này."

Từ Tiểu Thụ cười chỉ chỉ cái hố trước người.

Bên trong Cảm Giác, lão Đỗ vẫn còn chưa chết.

Hắn không dùng toàn lực, gia hỏa kia đương nhiên không chết được.

Có thể đi ra ngoài lăn lộn, hiển nhiên lão Đỗ vẫn có chút vốn liếng.

Vẻn vẹn mấy hơi thở, gã vậy mà ở trong hố hoàn thành trị liệu cho bản thân.

Giờ phút này, mặt mũi gã dữ tợn nhảy lên trên, muốn phá hố mà ra.

"Tặc tử to gan dám đánh lén, nhìn gia gia dạy ngươi làm người như thế nào... Ngô!"

Còn chưa kịp gầm lên giận dữ, Từ Tiểu Thụ ở phía trên đã trực tiếp nhích chân, chân trái chính ngăn chặn miệng hố.

Lão Đỗ kinh hãi phát hiện, trong lúc mình bay lên, đột nhiên xuất hiện một bàn thân cũng thôi đi, dưới chân thế mà lại xuất hiện ánh lửa.

Tiểu Hỏa Cầu Thuật thuận chân tróc ra, tiếp xúc thân mật với gia hỏa đang ngửa đầu nhếch môi kia.

Từ Tiểu Thụ canh thời gian quá tinh diệu.

Tựa như có thể thời khắc giám thị lão Đỗ hành động, áp súc hỏa chủng ngay lúc gã sắp xuất hố rơi ra.

Lão Đỗ không kịp đề phòng, lần thứ hai miễn cưỡng thi triển nửa thức linh kỹ phòng ngự.

"Oanh!"

Mặt đất nổ vang.

Thân thể tất cả mọi người đồng thời lung lay, sắc mặt cứng lại.

"CMN thế này cũng quá độc ác đi!"

"Hắn vừa làm gì, uy lực một cước kia rất không tầm thường a?"

"Hắn còn là một tên Luyện Linh Sư thuần túy?"

"Hệ Hỏa?"

Lúc đầu Trình Tinh Trữ ôm một loại tâm tính không liên quan đến mình.

Thế nhưng sau khi cảm nhận được ấm áp mặt đất truyền đến, ngửi được khí tức cháy bỏng trong không khí, cả người y liền không dễ chịu.

"Từ Tiểu Thụ?"

Hương vị hỏa diễm quen thuộc kia, không phải là linh kỹ đặc thù của Từ Tiểu Thụ, hôm đó tại cửa ra vào đại điện nghị sự, trực tiếp oanh mình ngất đi sao.
Bình Luận (0)
Comment