Chương 578: Kiếm Tiền (1)
Chương 578: Kiếm Tiền (1)
"Một triệu Linh Tinh một lần rút danh kiếm, rút ra được chính là của ta?"
Cố Thanh Nhị tại chỗ chấn kinh.
Y sững sờ liếc nhìn danh kiếm Diễm Mãng, lần đầu tiên cảm thấy danh kiếm lại rẻ mạt đến như vậy.
Đám người vây xem cũng không nhịn được lao lên.
"Vị huynh đài này, ngươi xác định ngươi không phải đang nói giỡn?"
"Một triệu?"
"Đúng." Từ Tiểu Thụ cười gật đầu.
Hắn không chút vết tích nhìn lướt qua Thủ Dạ.
Cho dù không có tự tay thử rút kiếm.
Nhưng Quỷ Thú Chung Cừ cùng Hồng Y Thủ Dạ, cả hai đều bị thanh danh kiếm này khuất phục, thân bại danh liệt.
Hắn không tin trong đám thế hệ thanh niên này, lại có người siêu việt Trảm Đạo.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 239."
Không hề nghi ngờ, sau khi đạt được đáp án khẳng định, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cố Thanh Nhị sờ chiếc nhẫn một cái, phát hiện lúc mình ra ngoài hoàn toàn không có mang theo Linh Tinh.
Y lập tức chuyển mắt nhìn tới sư đệ mình.
"Tiền!"
Tiếng hô đột ngột xuất hiện khiến cho tất cả mọi người run lên.
Đám người lập tức ý thức được, chỉ cần Hồng Y còn ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ, như vậy bọn họ liền không có chút cơ hội nào.
Cho nên Từ Tiểu Thụ nói chuyện, chính là quy tắc.
Mà bây giờ, quy tắc này, lại đơn giản như thế!
Một triệu, một thanh danh kiếm...
"Ta đến!"
Nương theo một tiếng rống to, một đạo thân ảnh lập tức lao ra khỏi đám người.
Y thậm chí không dám nó nhiều lời, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Từ Tiểu Thụ, tựa hồ sợ chậm một giây thôi, danh kiếm liền sẽ đổi chủ.
"Một triệu."
Ngón tay run run rẩy rẩy lấy ra một tấm thẻ, thậm chí còn không cần chuyển khoản, y trực tiếp ném cho Từ Tiểu Thụ, sau đó liền dùng tay quét qua, ngăn cản mấy người ở sau lưng lại.
"Nếu như ta có thể rút được danh kiếm thì sao?"
Nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, y vội vàng hỏi: "Người phía sau..."
"Bọn họ liền không còn cơ hội."
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở thu lấy thẻ, cười trả lời.
Đây là một tấm thẻ có thể trực tiếp đổi lấy Linh Tinh, không cần nhận chủ, cũng không có mật mã.
Thuộc về loại ai nhặt được chính là của người đó.
Rất rõ ràng, người có thể lấy ra tấm thẻ như thế, căn bản không thiếu tiền.
"Không được!"
Đám người ở phía sau nghe Từ Tiểu Thụ trả lời như thế, lập tức gấp lên.
"Ta ra hai triệu, ta muốn đến rút trước."
"Hai triệu? Ngươi mẹ nó nằm mơ à, ta ra năm triệu, huynh đài, có thể để ta rút thanh kiếm này trước không?" Lập tức lại có người vọt tới trước mặt Từ Tiểu Thụ.
"Mười triệu!"
"Hai mươi triệu... không, ba mươi triệu, ta ra giá gấp ba mươi lần, để cho ta tới!"
"Năm mươi triệu!" Cố Thanh Nhị đẩy tiểu sự đệ đang đau lòng sang một bên, chỉ hận vì sao tốc độ tay của gia hỏa này lại chậm như thế, lớn tiếng kêu.
"Huynh đệ, ngươi không thể nghe bọn họ a, quy tắc lúc trước đã nói xong."
Nam tử đến đầu tiên trông mong nhìn Từ Tiểu Thụ, biết mình chiếm đại tiện nghi: "Nếu không, ta cho ngươi thêm mười triệu?"
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động, +1."
"Nhận mong đợi, điểm bị động, + 233."
"..."
Cột tin tức lập tức bị đám gia hỏa kích động này xoát bình phong.
Hồng Y Thủ Dạ đứng ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ, đồng dạng có chút chấn kinh nhìn qua thiếu niên.
Thân là người trong cuộc, ông ta rất rõ ràng.
Danh kiếm đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, quả thực vô cùng cổ quái.
Ngay cả bản thân ông ta cũng không rút lên được.
Đám sói đói sốt ruột nhào lên, căn bản chỉ là một đám ngốc đến đưa tiền!
Nhưng...
Vì sao lại biến thành thế này?
Thủ Dạ nhìn xung quanh, lúc đầu tình thế còn giương cung bạt kiếm, thế nhưng sau khi Từ Tiểu Thụ mở miệng, họa phong hoàn toàn đại biến.
Tranh đoạt, chém giết, hoàn toàn không tồn tại!
Đại sự danh kiếm xuất thế, vậy mà bị Từ Tiểu Thụ chơi thành hoạt động tụ bảo?
"Khá lắm..."
"Nhận kính nể, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn lên từng đôi mắt đỏ ở trước mặt, hai tay đè ép.
"Chư vị, an tâm chớ vội."
Toàn trường lập tức an tĩnh lại.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua Từ Tiểu Thụ, rốt cuộc vẫn có người không nhịn được lên tiếng.
"Ta ra một trăm triệu!"
Lần này, đám người đều cảm giác nhịp tim hơi chững lại.
Ngư Tri Ôn giương mắt nhìn lại, không thể tin Từ Tiểu Thụ chỉ mới nói có mấy câu, liền nhận được nhiều phản hồi đến như vậy.
Lúc nào, kiếm tiền trở thành một việc đơn giản đến thế?
"Một trăm triệu..."
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, trở lại bên cạnh Từ Tiểu Thụ.
"Nhận kính nể, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ chặc lưỡi không thôi.
Nói thật, một trăm triệu, hắn động tâm.
Nhưng người làm ăn, quy củ chính là quy củ.
Lời đã nói ra, hắn sẽ không thay đổi.
Làm ăn mà, coi trọng nhất chính là tế thủy trường lưu.
Huống chi, kiếm tiền cũng không phải mục đích chân thực của hắn.
Hắn chân chính muốn làm, chính là thông qua đại tràng diện, thu hoạch được sự chú ý, sau đó nhổ sạch điểm bị động trên người quần chúng ăn dưa!
Tiền, thứ này có quan trọng không?
Không quan trọng.
Kiếm tiền, chỉ là thuận tiện.
Thứ này, trở tay là có.
Điểm bị động, mới là quan trọng nhất -
"Cảm tạ vị huynh đài này ủng hộ, nhưng Từ mỗ ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói một triệu, chính là một triệu."
Hắn nói xong, quay sang nhìn nam tử gần nhất, nói: "Đã vị huynh đài này chiếm được tiên cơ, vậy lần rút kiếm đầu tiên, chính là của y."
"Nếu như có thể thành, danh kiếm, cũng là của hắn."
Nam tử trong nháy mắt cảm động đến mức kém chút rơi lệ.
"Huynh đệ, ngươi là người tốt."
"Nhận khen ngợi, điểm bị động, +1."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tối sầm.
Thảo nê mã! Ngay cả tiên cơ cũng cho ngươi, ngươi ngược lại phát cho ta thẻ người tốt?
Hắn tức giận đẩy người này: "Nhanh, ngươi chỉ có thời gian ba cái hô hấp, không nhổ ra được, người kế tiếp."
"Được được."
Người kia bị đẩy đến lảo đảo, cũng không trách cứ, trực tiếp vượt qua Thủ Dạ, đi tới trước mặt danh kiếm.
Y trầm tâm tĩnh khí, vận sức chờ phát động, còn cố ý vẩy tóc cắt ngang trán.
Muốn dùng tư thái tùy ý nhất, rút ra danh kiếm, trở thành người toàn bộ kiếm tu trong thiên hạ ngưỡng mộ.
Cho nên giờ khắc này, chính là thời khắc cao quang của y.
Kết quả còn chưa bắt đầu chuẩn bị, Từ Tiểu Thụ đã lên tiếng.
"Bắt đầu tính thời gian."
"Ba..."
"Ngọa tào!"
Nam tử bị dọa đến xiết chặt thân thể, tay trực tiếp nắm lấy danh kiếm.
Một cỗ năng lượng cực nóng thông qua cán kiếm, truyền vào trong lòng bàn tay.
Vẻn vẹn nắm vào, y liền biết danh kiếm trước mặt, tuyệt đối không phải hàng giả.
Cỗ khí tức kiếm ý có một không hai trong thiên hạ này, cho dù chỉ tiết ra một chút, cũng không phải mấy thanh kiếm bình thường có thể sánh được.
"Hai!"
Từ Tiểu Thụ ngữ tốc cực nhanh, căn bản không cho người khác thời gian phản ứng.
Nam tử không dám trì hoãn, tay dùng sức.
"Xùy - "
Lòng bàn tay nóng lên, lực ma sát vừa phải.
Hiển nhiên, trong lý tưởng, vừa dùng lực, danh kiếm nhất định sẽ ra.
Nhưng tình huống thực tế là...
Tay vừa dùng sức, nương theo âm thanh xùy vang, trực tiếp thoát ly cán kiếm.
Cả người cũng bởi vì dùng sức mà ngửa ra sau, kém chút trực tiếp ngã sấp xuống, nhất thời không kịp nắm lại cán kiếm trước mặt.
"Một!"
"Hết thời gian, người kế tiếp."
Từ Tiểu Thụ không chút tình cảm nói ra, giống như là hệ thống.
Ba giây một triệu, giải tỏa thành tựu!