Chương 579: Kiếm Tiền (2)
Chương 579: Kiếm Tiền (2)
Sắc mặt nam tử trong nháy mắt tái đi.
Thanh danh kiếm này, có gì đó quái lạ!
"Là bị hạ cấm chế sao? Khó trách, khó trách gia hỏa này chịu dùng một triệu Linh Tinh, nhường lại quyền sở hữu danh kiếm."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Biểu lộ Thủ Dạ quả nhiên là thế.
Ông ta nhìn thần thái nam tử rút kiếm, liền biết được vô luận tu vi cao thấp, chỉ cần là người rút kiếm, đều sẽ có chung kết quả này.
"Đừng nói danh kiếm thật đã nhận chủ?"
"Hoặc là, nó đã để mắt tới mục tiêu nào đó, không phải người kia đến, không ai có thể rút ra được?"
Thủ Dạ hồ nghi nhìn qua Từ Tiểu Thụ.
Sẽ không phải trước khi mình đến, gia hỏa này đã lặng lẽ để danh kiếm nhận chủ rồi đấy chứ.
Sau đó thiết kế ra một cục này, kéo mọi người muốn rút kiếm đến, bắt đầu...
Nhổ lông dê?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Ngư Tri Ôn sợ hãi thán phục.
Ba chữ số!
Chỉ cần đếm ba chữ số, Từ Tiểu Thụ liền kiếm lời một triệu, còn khiến cho chúng nhân hiếu kỳ, cùng tên kia không cam lòng.
Hiển nhiên, một triệu này, vẻn vẹn chỉ vừa mới bắt đầu.
Tiếp theo, không biết còn muốn tăng thêm gấp mấy chục lần.
"Nhận kính nể, điểm bị động, +1."...
"Ta đến!"
Trong đám người, lập tức có vô số thân ảnh nâng cao thẻ lên, tranh đoạt muốn tặng cho Từ Tiểu Thụ.
Bọn họ biết danh kiếm nhất định có gì đó quái lạ, nếu không tên cường giả cấp bậc Tông Sư vừa rồi không có khả năng trong vòng ba hơi, không rút lên được.
Nhưng đây nhất định là do Từ Tiểu Thụ động tay động chân.
Chỉ cần cho bọn họ cơ hội, bọn họ có tự tin có thế phá giải.
Danh kiếm!
Đây chính là danh kiếm!
Động tay động chân một chút thì làm sao.
Một triệu mới bao nhiêu?
Bỏ qua lần này, không biết sau này còn có cơ hội hay không.
"Nhận tranh đoạt, điểm bị động, + 242."
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình.
Nhìn đám người tranh nhau đưa thẻ đến, hắn đột nhiên nhớ lại một ít ký ức tiền thế.
Hình ảnh quen thuộc này...
Các ngươi là bác gái bán thức ăn ngoài chợ sao?
Kích động như thế?
Hắn bình tĩnh nhìn đám người trước mặt, lui ra phía sau một bước.
"Chư vị, tỉnh táo!"
"Các ngươi xếp hàng trước có được không? Trật tự một chút, muốn rút danh kiếm, từ từ sẽ đến."
Nhưng mà đám người đã rất sốt ruột, căn bản không nghe khuyên.
Cho dù là Cố Thanh Nhị, cũng vẩy vẩy tấm thẻ vàng, không chút hình tượng hung hăng chen với đám người.
Lần này, Từ Tiểu Thụ nhức đầu.
"Chớ đẩy!"
"Lại chen, đều mất đi rút kiếm tư cách!"
"Xếp hàng!"
Tất cả mọi người lập tức trì trệ.
Trong chớp mắt, trước mặt Từ Tiểu Thụ đột nhiên xuất hiện một cái hàng dài chỉnh tề.
Nhưng hai bên lại có rất nhiều người bị đẩy ra.
Bọn họ lập tức gấp lên.
"Huynh đệ, đây là chỗ của ta!"
"Chỗ của ngươi? Ngươi chứng minh cho ta xem?"
"Ta... vừa rồi ngươi âm thầm đánh lén, đẩy ta ra ngoài!"
"Đánh lén, chứng cứ đâu?"
"Ta! Ta có vết thương làm chứng cứ!" Người kia vén quần áo.
"Vết thương, ta đánh? Chứng cứ đâu? Cho ta xem chứng cứ?"
"Ngươi..."
Từ Tiểu Thụ lập tức nhìn qua.
Khá lắm, học tập rất nhanh a!
"Còn nhao nhao?"
"Nếu như các ngươi còn nhao nhao, còn tranh luận, tranh thủ thời gian ra ngoài đánh một trận, sau đó quay lại xếp hàng."
"Chú ý, không được đánh chết người, chỉ cần có người chết, lập tức hủy bỏ tư cách người tham gia!"
Chết người, như vậy điểm bị động của mình sẽ lập tức ít đi!
Các ngươi ngàn vạn lần không thể chết.
Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, lập tức không còn ai dám lên tiếng.
Mấy người xếp phía trước có cảm giác mình giống như Thiên Mệnh Chi Tử.
Mà mấy người ở phía sau vẫn còn đang tranh đoạt, không nói hai lời trực tiếp lôi kéo đối thủ ra ngoài giải quyết.
Trong nháy mắt, tràng diện trật tự hơn rất nhiều.
"Từ huynh?"
Tên đứng ở trước nhất hơi khom người, cung kính đưa lên một tấm thẻ vàng.
Sau khi cười nịnh nọt, y chà xát tay, thẻ vàng một biến thành hai.
"Kim chủ?"
Từ Tiểu Thụ vui vẻ.
Hắn rất thích kim chủ.
Đây cũng quá biết làm người đi.
Nếu không phải danh kiếm không phải mình động tay động chân, hắn thật có loại xúc động muốn chiếu cố đặc thù.
Nhưng mà Từ Tiểu Thụ vẫn không có nhận thẻ.
Từ Tiểu Thụ thấy nam tử vừa mới rút kiếm xong, tuyệt vọng nhìn một hàng người thật dài ở phía sau.
Hiển nhiên, nếu không cho gia hỏa này cơ hội, y muốn rút kiếm lần thứ hai, cũng chỉ có thể vòng ra sau cùng xếp hàng.
"Từ huynh!"
Nam tử thấy Từ Tiểu Thụ quay đầu, lập tức kích động,"Vừa rồi ngươi đã nói qua, thất bại, còn có thể thử lần thứ hai?"
"Không sai."
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm gật đầu, chậm rãi chà xát hai ngón tay.
"Ta hiểu, ta hiểu."
Người kia lần nữa móc ra hai tấm thẻ Linh Tinh, tổng cộng hai triệu.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức đen lại.
"Chơi ta đấy à?!"
"Vừa rồi ta đã nói, muốn rút thử lần thứ hai, ở phía sau một triệu, thêm một con số không!"
"Là ai dạy ngươi toán học?"
"Một triệu thêm số không, là hai triệu sao?"
Nam tử lập tức giật mình, không xác định hỏi: "Mười, mười triệu?"
"Hừm hừm."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Sắc mặt nam tử lập tức thay đổi.
CMN thế này cũng quá hố đi!
Lần thứ nhất một triệu, lần thứ hai mười triệu.
Lần thứ ba, chẳng phải sẽ lên đến một trăm triệu?
Nếu như ba lần đều không nhổ ra được...
Một tỷ?
Thảo!
Một vùng THẢO nguyên!
Hóa ra Từ Tiểu Thụ mưu tính như thế!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 241."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 235."
Lần này, cho dù là đám người đang đứng xếp hàng, cũng trực tiếp tính ra được sáo lộ của Từ Tiểu Thụ.
Thủ Dạ cũng giống như thế.
Vừa rồi ông ta cũng bị triệu hấp dẫn tâm thần.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, kém chút liền vỗ nát đùi.
Đúng a!
Con hàng Từ Tiểu Thụ kia, sao có thể đồng ý dùng giá một triệu bán danh kiếm đi?
Lợi dụng tâm lý đánh cược, trước dùng một triệu làm mồi câu, chỉ cần người kia thử, thất bại...
Cho dù có người kịp phanh xe.
Thế nhưng đại đa số.
Trước danh kiếm dụ hoặc, có mấy ai có thể giữ được mình?
Thủ Dạ nhìn lướt qua trường long dài dằn dặt, ngoài trừ mấy con hàng đang chiếu đấu kia, tối thiểu cũng có đến sáu mươi, bảy mươi người đi?
Bấm ngón tay tính toán.
"Tê!"
Thủ Dạ sợ ngây người.
Ông ta sống hơn nửa đời người, đều không tích súc được nhiều Linh Tinh như vậy!
Tiểu tử này...
"Nhận kính nể, điểm bị động, +1."...
"Có rút hay không?"
Từ Tiểu Thụ không kiên nhẫn vuốt vuốt hắn hai tấm thẻ, nhìn ánh mắt do dự của nam tử trước mặt, thuận thế đưa đẩy.
"Nếu không rút thì đừng lề mề, phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đó!"
Nam tử nhìn lướt qua trường long ở phía sau.
Lập tức cảm thấy mình cướp được vị trí đầu, đã vô cùng may mắn.
Mặc dù mình có tiền, nhưng lão cha nói qua, tiền không thể phung phí.
Nhưng giờ phút này, dù sao cũng là danh kiếm...
Tình huống đặc biệt, dùng nhiều một chút, chắc không sao đâu nhỉ?
"Tám triệu!"
Y cắn răng một cái, lần nữa từ trong giới chỉ móc ra tám cái thẻ Linh Tinh, gộp thêm hai tấm thẻ vừa rồi vào, đưa hết cho Từ Tiểu Thụ.
Lúc này trên mặt bày ra vẻ nịnh hót: "Từ huynh, bao nhiêu thời gian?"
"Ba hơi!"
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trong lòng xiết chặt.
Ba hơi mười triệu.
Ngươi mẹ nó thực có can đảm nói!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 232."
Sắc mặt nam tử đồng dạng có chút tái nhợt.
"Ca, cho thêm chút thời gian, ta cảm thấy mình sắp thành công."
"Yêu, có rút hay không, không rút thì đi mau, thời gian của ta rất đắt, ngươi đừng lãng phí tiền của ta!"
CMN đây là tiền của ta... nam tử gầm thét trong lòng, giận không dám nói gì.