Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1037 - Chương 1037: Chặt Đứt?

Chương 1037: Chặt Đứt? Chương 1037: Chặt Đứt?

CHƯƠNG 1037

CHẶT ĐỨT?

Có chấp niệm không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất là nhiều khi mình không nhận ra chấp niệm của mình, hay nói một cách khác, đôi khi ngươi đang trốn tránh một số chấp niệm trong lòng

Ngươi có khả năng không thể buông bỏ, nhưng không thể trốn tránh!

Giống như chuyện tình cảm!

Mà khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, cha già năm đó sở dĩ không có Phá Thần, vậy mà cũng có quan hệ cùng với chấp niệm!

Quá muốn Phá Thần, quá muốn thoát khỏi xưng hào Kháo Sơn vương của bản thân, đây sao không phải là một loại chấp niệm?

Chấp niệm chia thành rất nhiều loại, mà những chấp niệm khác nhau này giống như xiềng xích quân trên kiếm đạo của hắn

Chặt đứt?

Diệp Quan cười khổ

Có một số suy nghĩ, cho dù ngươi đã phát hiện ra, nhưng cũng không nhất định có thể chặt đứt!

Diệp Quan khẽ cười cười, hắn hiện tại đã hiểu được câu nói cô cô váy trắng đã từng nói kia

Nhiều khi, chính mình mới là kẻ thù lớn nhất trên con đường tu luyện này!

Diệp Quan dựa vào trên ghế, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, thật lâu sau, chợt nở nụ cười

Không vội được!

Việc tu hành cũng giống như việc học, không thể hoàn thành trong một sớm một chiều

Mình bây giờ liền muốn chặt đứt tất cả chấp niệm, điều này làm sao có thể?

Đương nhiên, chính mình cũng không nên trốn tránh chấp niệm của mình

Giống như tín niệm Vô Địch kiếm đạo này, mình có thể lập một mục tiêu như thế, nhưng lại không thể phát triển nó thành một loại chấp niệm

Phải cố gắng hết sức để làm điều đó!

Nếu như cuối cùng có thể siêu việt tứ kiếm, vậy dĩ nhiên là cực tốt, nếu như không thể, vậy liền tiếp tục cố gắng. Mà không phải ôm loại tâm thái, nếu như không vượt qua được, cũng không sao kia

Chấp niệm là bắt đầu từ tâm tính!

Nếu không có tâm tính tốt, chấp niệm kia liền sẽ biến thành ác niệm, hại người, cũng sẽ hại chính mình

Nghĩ đến đây, trên khóe miệng Diệp Quan nổi lên một nụ cười

Đêm nay, thu hoạch rất nhiều

Mà lúc này, cơn buồn ngủ ập đến, hai mắt Diệp Quan từ từ nhắm lại, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ

Diệp Quan cũng không phát hiện xung quanh mình có một luồng kiếm ý mờ nhạt, những kiếm ý này khác với lúc trước, sau khi xuất ra không còn sắc bén như trước, mà là hòa làm một thể cùng với thiên địa này tựa như không khí, âm thầm ảnh hưởng tới sự vật

Mà lần này, cỗ lực lượng phong ấn thần bí kia lại không có xuất hiện trấn áp

Sau lưng Diệp Quan cách đó không xa, có hai vị nữ tử đứng đó

Một vị nữ tử trong đó, chính là Từ Nhu!

Từ Nhu nhìn Diệp Quan, lộ ra ánh mắt phức tạp

Mà ở bên cạnh Từ Nhu, là Từ Chân

Từ Chân vẫn mặc áo choàng tắm, đẹp không gì sánh được

Từ Nhu nhìn Diệp Quan:

- Vừa rồi đại tỷ nói chấp niệm với hắn, hắn hẳn là đã suy nghĩ rõ ràng một ít chuyện

Từ Chân khẽ gật đầu, cười nói:

- Thiên phú cực tốt, so với Tiểu Thụ còn tốt hơn

Kỳ thật, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, bởi vì nàng cũng không nghĩ tới, Diệp Quan lại có thể có đột phá, phần thiên phú này, so với Bát Oản lúc trước còn tốt hơn

Từ Nhu cười nói:

- Đại tỷ, ngươi cảm thấy nhân phẩm như thế nào?

Từ Chân nhìn Diệp Quan:

- Không tệ

Từ Nhu giữ chặt tay Từ Chân, cười nói:

- Cứ như vậy? Hắn thế nhưng là người Tiểu Thụ cùng với Tiểu Kính chọn!

Từ Chân mỉm cười:

- Cứ như vậy

Từ Nhu trắng Từ Chân liếc mắt:

- Cứ như vậy?

Từ Chân khẽ véo mặt Từ Nhu, cười nói:

- Vậy ngươi tự nói đi

Từ Nhu nhìn thoáng qua Diệp Quan, bình tĩnh nói:

- Coi như hắn thức thời, không có dám chiếm tiện nghi của đại tỷ ngươi

Từ Chân cười nói:

- Hắn sẽ không

Từ Nhu không hiểu:

- Vì sao? Lúc trước khi Bát Oản tìm hắn, hắn nhưng là một chút cũng không có cự tuyệt!

Từ Chân nhìn một chút Diệp Quan đã chìm vào giấc ngủ nơi xa:

- Hắn không có cự tuyệt, là bởi vì hắn cũng ưa thích Bát Oản, mà Bát Oản cũng ưa thích hắn, nếu như Bát Oản không thích hắn, hắn chắc chắn sẽ không phát sinh quan hệ cùng với nàng

Từ Nhu yên lặng

Từ Chân lại nói:

- Hắn hết sức tự hạn chế, trong lòng tuy có tạp niệm, nhưng lại có thể áp chế những tạp niệm kia, điểm này, là rất khó được

Từ Nhu mỉm cười:

- Đại tỷ cũng hiếm khi khen người khác!

Từ Chân nhìn Diệp Quan, khẽ cười nói:

- Chúng ta ở vào tuổi của hắn, cũng không có làm tốt hơn hắn. Tiểu Nhu, ngươi có đôi khi ưa thích dùng thực lực cùng với cảnh giới trước mắt của chính mình để nhìn xuống người nhỏ tuổi hơn ngươi, điều này không tốt chút nào, có biết không?

Từ Nhu khẽ gật đầu, không nói gì

Từ Chân lại nói:

- Vì sao không gặp hắn?

Từ Nhu quay đầu chỗ khác:

- Gặp hắn làm cái gì? Vừa rồi lúc hắn uống say ngươi không nghe thấy sao? Ý kiến của hắn đối với thế nhưng là rất lớn, còn cáo trạng với ngươi!

Từ Chân giữ chặt tay Từ Nhu, nói khẽ:

- Tính tình của ngươi vẫn giống như trước kia!

Bình Luận (0)
Comment