CHƯƠNG 1090
MUỐN ĐỔI Ý CŨNG KHÔNG ĐƯỢC
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Tô Tử đột nhiên ngồi dậy, nàng chậm rãi cởi áo choàng tắm ra
bên trong áo ngủ, không có vật gì
Diệp Quan ngây người,
Tô Tử cúi người ôm hắn, run giọng nói:
- Nếu ngươi muốn ta…ta…đã chuẩn bị xong
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Tô Tử ôm thật chặt hắn, run giọng nói:
- Ta biết, ngươi một mực không nguyện ý trực diện tình cảm của ta, là sợ ta quấn lấy ngươi, muốn ngươi chịu trách nhiệm…không…không cần…ta thích ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi những thứ tốt nhất của mình, sẽ…sẽ không quấn lấy ngươi
Nghe được lời nói của Tô Tử, Diệp Quan lập tức có chút đau lòng, hắn không nói gì, mà là cúi người hôn lên môi Tô Tử
Đột nhiên bị Diệp Quan hôn, thân thể mềm mại của Tô Tử lập tức run lên
Cứ như vậy, Diệp Quan hôn mấy phút mới dừng lại, mà vào giờ khắc này, vẻ mặt của Tô Tử ửng hồng, mị nhãn như tơ, thân thể càng là nóng có chút doạ người
Diệp Quan ôm Tô Tử, nói khẽ:
- Tình ý của ngươi đối với ta, ta tự nhiên là biết được, trước đó một mực trốn tránh, một mực giả ngây giả ngại, là lỗi của ta, thật xin lỗi
Tô Tử hơi hơi cúi đầu:
- như vậy… ngươi cũng thích ta sao?
Diệp Quan khẽ hôn lên trán Tô Tử:
- Ưa thích
Tô Tử nín khóc mỉm cười, nàng ôm chặt Diệp Quan, vào giờ khắc này, mọi ủy khuất lúc trước tan biến vô tung vô ảnh
Bị Tô Tử ôm thật chặt, cảm nhận được thân thể mềm mại nóng bỏng, trong lòng Diệp Quan bỗng dưng bay lên một cỗ tà hỏa, nhưng hắn vẫn cưỡng ép đè ép cỗ tà hỏa này
Diệp Quan nói khẽ:
- Tô Tử, ta muốn nói cho ngươi biết về ta
Tô Tử lại là lắc đầu:
- Không cần
Diệp Quan nói:
- Kỳ thật, ta là vương Quan Huyền vũ trụ, trong nhà của ta…
Tô Tử đột nhiên run giọng nói:
- Vào đi…
Oanh!
đầu Diệp Quan lập tức trống rỗng…
10.000 từ được bỏ qua ở đây, mời tự động não bổ
…
Ngày thứ hai
Không biết qua bao lâu, Diệp Quan chậm rãi mở hai mắt ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp
Chính là Tô Tử
Mà lúc này, Tô Tử đã mặc quần áo tử tế
Nhìn thấy Diệp Quan tỉnh lại, Tô Tử hơi nhấc khóe miệng lên:
- Tỉnh rồi?
Diệp Quan gật đầu, sau đó thuận thế ôm lấy Tô Tử, vẻ mặt của Tô Tử lập tức biến đổi, vội vàng nói:
- Ta đã làm cơm cho ngươi, mau dậy ăn…
Diệp Quan lại là lắc đầu:
- Ta còn muốn…
Tô Tử lắc đầu liên tục:
- Ta…
Diệp Quan có chút không hiểu, thấy vẻ mặt khó hiểu hắn anh, Tô Tử liền trợn mắt nhìn hắn, sau đó ghé vào tai hắn ngượng ngùng nói:
- Đau…
Diệp Quan ngẩn người, hắn nhìn thoáng qua khăn trải giường dưới người, vào lúc thấy một vệt đỏ thẫm, hắn lập tức hiểu rõ
Mà Tô Tử nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quan, hai má của hắn lập tức đỏ lên vì xấu hổ
Diệp Quan hôn nhẹ lên trán của Tô Tử, sau đó nói:
- Ăn mì!
Nói xong, hắn xuống giường, lôi kéo Tô Tử đi đến trước bàn ăn ngồi xuống
Diệp Quan trực tiếp bắt đầu ăn
Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quan, ánh mắt mềm mại khó tả. Nhưng không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của nàng lại trở nên ảm đạm
Rất nhanh, Diệp Quan ăn mì xong
Tô Tử đứng dậy, nói khẽ:
- Ta đi đây
Diệp Quan nói:
- Đi công ty?
Tô Tử gật đầu
Diệp Quan nói:
- Ta đưa ngươi đi
Tô Tử lại là lắc đầu:
- Ngươi hôm nay còn phải lên lớp đấy
Nghe vậy, Diệp Quan lập tức nhớ tới, hôm nay hắn thế nhưng là có tiết
Tô Tử đột nhiên nói khẽ:
- Ngươi…có thể coi chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra
Nghe vậy, Diệp Quan lập tức sửng sốt
Tô Tử nhìn Diệp Quan, hai tay dưới bàn nắm chặt, nụ cười trên mặt hơi tái nhợt:
- Ngươi, ngươi không cần nghĩ phải chịu trách nhiệm cái gì, tại Hệ Ngân Hà chúng ta, có đôi khi nam nữ ngủ một đêm, là chuyện rất bình thường…ta, ta sẽ không quấn lấy ngươi…chẳng qua là…nếu như ngươi muốn rời khỏi địa cầu, có thể thông tri cho ta một tiếng, ta, chúng ta có thể nói lời tạm biệt như những người bạn…ta, ta đi làm đây
Nói xong, nàng đứng lên, quay người rời đi, mà ngay trong nháy mắt xoay người, nước mắt trong mắt nàng lập tức giống như vỡ đê trào ra. Ngay vào lúc Tô Tử đi tới cửa, Diệp Quan đột nhiên nói:
- Dừng lại
Tô Tử ngừng lại:
- Làm…làm cái gì!
Diệp Quan đi đến trước mặt, Tô Tử Tô Tử vội vàng cúi đầu, không cho Diệp Quan nhìn mặt của nàng
Diệp Quan nói:
- Nhìn ta
Tô Tử lắc đầu
Diệp Quan thấp giọng thở dài:
- Ngươi muốn biết sự tình về ta không?
Tô Tử vô thức gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu liên tục
Diệp Quan cười nói:
- Là muốn biết hay là không muốn biết?
Tô Tử cúi đầu, không nói lời nào
Diệp Quan chậm rãi nâng đầu Tô Tử lên, mà vào giờ khắc này, trên mặt Tô Tử tràn đầy nước mắt
Diệp Quan nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho nàng, sau đó nói khẽ:
- Ta biết, ngươi thông minh như vậy, chắc hẳn đã đoán được điều gì đó. Ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi bây giờ là người của ta, ngươi bây giờ muốn đổi ý cũng không được