CHƯƠNG 1089
MẤY CHỤC VẠN KIỆN
Nhị Nha nhìn thoáng qua Diệp Quan, có chút đau đầu
Cho chút lễ vật cũng không sao, nhưng nàng sợ chính là, đứa cháu trai này mỗi ngày đều mang vợ tới…
Diệp Quan cứ như vậy nhìn Nhị Nha cùng với Tiểu Bạch, không cho lễ vật, hắn liền không có ý định đi
Lúc này, Nhị Nha đột nhiên nói:
- Ngươi chờ một chút!
Nói xong, nàng lôi kéo Tiểu Bạch đi sang một bên bắt đầu thương lượng, hai tiểu gia hỏa vừa nói vừa nhìn Tô Tử, dường như đang thương lượng cho cái gì thì phù hợp
Sau một lúc lâu, hai tiểu gia hỏa đi tới, Tiểu Bạch xuất ra một chiếc vòng tay màu vàng kim, vào lúc thấy chiếc vòng tay màu vàng kim này, con mắt của Diệp Quan lập tức sáng lên
Chiếc vòng tay này, chính là lúc trước hắn cùng với Tiểu Bạch còn có Nhị Nha cùng với Mạc Di đi Thần Khư Chi Địa, một kiện thần vật Tiểu Bạch vơ vét ở nơi đó!
thần vật không cấp bậc!
nụ cười của Diệp Quan sáng lạn vô cùng, Tiểu Bạch này thật sự không phải hào phóng bình thường!
Tiểu Bạch đưa vòng tay cho Tô Tử, Tô Tử do dự một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan vội vàng cười nói:
- Nhanh nhận lấy!
Nghe vậy, Tô Tử nhẹ gật đầu, sau đó cầm chiếc vòng tay này, nàng nhìn về phía Tiểu Bạch trước mặt, trong mắt tràn đầy yêu thích:
- Tạ ơn
Tiểu Bạch nhếch miệng cười một tiếng, quơ quơ trảo nhỏ
Nhị Nha giải thích nói:
- Nàng nói, ngươi là vợ của cháu trai, đó chính là cháu dâu của chúng ta, không cần khách khí
biểu lộ của Tô Tử cứng đờ
Nhị Nha nhìn về phía Diệp Quan, chân thành nói:
- thần vật không cấp bậc hết sức trân quý, chúng ta hết thảy cũng chỉ có mấy món, cho nên
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, liền muốn vung trảo, bị Nhị Nha nắm chặt cái đuôi…
Tiểu Bạch: "…"
Diệp Quan gật đầu:
- Ta hiểu, tạ ơn Nhị Nha Tiểu Bạch, ngày mai tới tìm các ngươi chơi
Nói xong, hắn lôi kéo Tô Tử rời đi
nhìn hai người rời đi, Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, trảo nhỏ vung vẩy một hồi
Nhị Nha ôm Tiểu Bạch đi về phía câu lạc bộ:
- Nếu như chúng ta nói cho hắn biết, chúng ta còn có mấy chục vạn kiện thần vật không cấp bậc, hắn sẽ như thế nào? Hắn khẳng định sẽ một ngày mang một người vợ đến, khi đó, người nào chịu nổi? Hơn nữa, nếu như cho hắn biết chúng ta còn có mấy chục vạn kiện, hắn liền sẽ không cảm thấy món này hết sức trân quý! Cho nên, chúng ta phải giả nghèo, thỉnh thoảng cho hắn một kiện, dạng này, hắn liền sẽ phi thường cao hứng, đồng thời thỏa mãn, hiểu chưa?
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, cái hiểu cái không…
Nhị Nha nhếch miệng cười một tiếng:
- Đi một chút, chơi bóng đi, hắc hắc
Nói xong, nàng ôm Tiểu Bạch nhún nhảy chạy về phía câu lạc bộ
…
Ven đường, Tô Tử xuất ra chiếc vòng tay màu vàng kia, hơi nghi hoặc một chút:
- Đây là?
Diệp Quan cười nói:
- Một kiện thần vật vô cùng lợi hại
Tô Tử có chút hiếu kỳ:
- Lợi hại cỡ nào?
Diệp Quan nói:
- Rất lợi hại, đến lúc đó ta sẽ dạy cho ngươi sử dụng!
Tô Tử gật đầu, ngòn ngọt cười:
- Được
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Tô Tử:
- Ngươi là về công ty, hay là?
Tô Tử nhìn Diệp Quan:
- Ta không muốn trở về sớm như vậy
Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn phía, nói khẽ:
- thế nhưng đã rất muộn rồi
Tô Tử sau khi yên lặng một lúc lâu, thấp giọng nói:
- Về phòng ta ở
Diệp Quan gật đầu:
- Ta đưa ngươi trở về!
Tô Tử khẽ gật đầu:
- Ừm
Một lát sau, Diệp Quan cùng với Tô Tử đi vào khách sạn nàng ở lại, khách sạn Tô Tử ở hết sức xa hoa, chẳng qua, có vẻ hơi quạnh quẽ
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Ta có thể ngủ ở nơi này không?
Tô Tử sửng sốt
Diệp Quan cười nói:
- Có thể chứ?
Tô Tử trừng mắt nhìn:
- Ngươi không sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi sao?
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Ta ngủ ở ghế sô pha
Tô Tử cười cười, sau đó nói:
- Tùy ngươi, ta đi tắm đây
Nói xong, nàng quay người đi về phía phòng tắm
Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn phía, hắn đi tới ghế sô pha bên cạnh nằm xuống, chiếc ghế sô pha này to bằng cái giường, nằm ngủ cũng rất thoải mái
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, hồi tưởng đến lời Vô Biên Chủ nói hôm nay. Hắn luôn cảm thấy, đối phương là đang nhắc nhở hắn cái gì, thế nhưng, lại không dám nói rõ
Đối phương muốn nhắc nhở bản thân điều gì?
trong lòng Diệp Quan tràn đầy nghi hoặc
Một lát sau, Tô Tử đi ra, nàng mặc áo choàng tắm, tóc còn hơi ướt, như hoa sen mới nở, đẹp không sao tả xiết
Tô Tử nằm xuống giường, nàng nhìn Diệp Quan, cười nói:
- Lại đây
Diệp Quan do dự một chút, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Tử nằm xuống
Tô Tử dùng hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói:
- Ngươi biết…ta thích ngươi sao?
Diệp Quan sau khi yên lặng một lúc lâu, gật đầu:
- Biết
Tô Tử ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt nàng, hai hàng nước mắt im ắng trượt xuống