CHƯƠNG 1116
DỐI TRÁ
Từ Thụ lại nói:
- Nhị tỷ, chớ có nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ là đại tỷ hay là Tiểu Quan, bọn hắn đều tinh minh giống như ngươi, những kế vặt kia của ngươi, ngươi cho rằng bọn họ không biết sao?
Từ Nhu yên lặng
Từ Thụ tiếp tục nói:
- Để bọn họ tự do phát triển đi!
Từ Nhu lắc đầu:
- Không được, ta muốn hạ dược bọn họ!
Từ Thụ:
"…"
Từ Chân dẫn Diệp Quan đi đến một chỗ bờ biển, nàng lôi kéo tay Diệp Quan chậm rãi đi dọc theo bờ biển
Gió biển thổi qua, man mát
Từ Chân vuốt nhẹ tóc mai bị gió biển thổi bay, mỉm cười:
- Lúc ta mới tới địa cầu, thường xuyên đến nơi này tản bộ, ta thích loại cảm giác yên lặng này
Diệp Quan gật đầu:
- Ta cũng thích loại cảm giác này, không cần mỗi ngày bùng cháy thân thể cùng với linh hồn, mỗi ngày vui chơi giải trí ăn ngủ, hết sức dễ chịu
Từ Chân cười nói:
- Sa đọa!
Diệp Quan cười nói:
- Xác thực
Từ Chân mỉm cười, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt lóe lên một vệt lưu luyến
một lần cuối cùng đời này
Lúc này, Diệp Quan đột nhiên đi qua một bên, nơi đó có một cô bé đang bán mười mấy bông hồng
Diệp Quan trả tiền, sau đó cầm một đóa hoa hồng kiều diễm đi đến trước mặt Từ Chân, hắn đưa cho Từ Chân, cười nói:
- Chân tỷ!
Từ Chân mỉm cười, cầm lấy hoa hồng đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, sau đó nói:
- Thơm quá!
Diệp Quan đột nhiên cúi người hôn Từ Chân, thân thể Từ Chân khẽ run lên.
Rất rất lâu về sau, mới rời môi
Diệp Quan cười nói:
- Ta là người đầu tiên hôn ngươi sao?
Từ Chân lắc đầu:
- Không phải!
Diệp Quan sững sờ ở tại chỗ
Từ Chân hơi nhấc khóe miệng lên:
- Người đầu tiên hôn ta, là Từ Nhu!
Diệp Quan cười ha ha một tiếng
Từ Chân đột nhiên nhẹ nhàng ôm Diệp Quan, cười thần bí:
- Có muốn chơi bốn hay không….
Hả?
Diệp Quan nghe không hiểu
Nhìn thấy Diệp Quan nghe không hiểu, nụ cười tuyệt mỹ trên mặt Từ Chân kia càng quỷ dị
Diệp Quan cười khổ, Hệ Ngân Hà này có mấy lời, thật sự là thâm thúy khó lường, khiến cho người ta không hiểu thấu
Nhìn thấy Diệp Quan lơ ngơ, Từ Chân mỉm cười nói:
- Không giỡn ngươi nữa
Nói xong, nàng lôi kéo Diệp Quan đi về phía nơi xa
Bốn phía bờ biển, có không ít người du ngoạn, ánh mắt của rất nhiều người đều ở trên người hai người, đặc biệt là Từ Chân, vẻ đẹp của nàng không giống nữ tử nhân gian, khiến cho người ta có chút tự lấy làm xấu hổ
Đúng lúc này, mấy vị nam tử đột nhiên đi đến trước mặt hai người, nam tử cầm đầu nhìn Từ Chân, mỉm cười:
- Mỹ nữ, nhận thức một chút?
Mặc dù bên cạnh Từ Chân có Diệp Quan đi theo, hơn nữa, Diệp Quan còn vô cùng đẹp trai, thế nhưng nam tử vẫn là muốn thử một chút. Bởi vì y thấy, nhan trị đối với nam nhân mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, nam nhân, trọng yếu nhất vẫn là phải xem tài lực
Y để tay trái ở trước ngực, trên cổ tay có một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này trị giá mấy triệu đồng
Y vốn không muốn hiển lộ cái gì, bởi vì y cảm thấy, lộ ra như thế có chút mất giá, nhưng vào giờ phút này, y quyết định hiển lộ một thoáng, bởi vì y cảm thấy, tại một số thời khắc, vẫn là muốn để cho người khác thấy giá trị của chính mình mới được
Nghe được nam tử, Từ Chân không có trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nhoẻn miệng cười:
- Có thể chứ?
Diệp Quan chỉ bờ biển nơi xa, sau đó nhìn về phía nam tử:
- Thấy không?
Nam tử cầm đầu nhíu mày:
- Thấy gì?
Diệp Quan tịnh chỉ một trảm
Xùy!
Một đạo kiếm khí ngàn trượng đột nhiên giáng xuống từ trên trời, chém thẳng xuống biển, nước biển lập tức chia làm hai, sóng hai bên dâng lên cao mấy chục thước
Tất cả mọi người bối rối!
Nam tử cầm đầu trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy:
- Mẹ nó
Từ Chân nhìn thoáng qua Diệp Quan, đôi mắt sáng như thu thuỷ, ý cười tiết lộ, động lòng người
Diệp Quan nhìn thoáng qua nam tử, cười cười, sau đó lôi kéo Từ Chân đi sang một bên
Bốn phía, mọi người xoay người bỏ chạy
Trong chớp mắt, bờ biển yên tĩnh trở lại
Từ Chân quay đầu nhìn Diệp Quan, cười không nói
Diệp Quan bị nàng nhìn có chút mất tự nhiên:
- Làm sao?
Từ Chân mỉm cười nói:
- Đêm nay, ta muốn viết sách
Diệp Quan hỏi:
- Sau đó thì sao?
Từ Chân đột nhiên bước lên và nói nhỏ vào tai Diệp Quan:
- Đêm nay, ta ngươi, Tiểu Thụ, cùng nhau ngủ, có được hay không?
đầu Diệp Quan trống rỗng, lúc này máu trong toàn thân trực tiếp sôi trào, giống như bản tính dã thú sắp bộc phát
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Quan có chút ửng hồng, Từ Chân trừng mắt nhìn, nở nụ cười vũ mị:
- Có được hay không?
Diệp Quan giựt giựt cổ họng, sau đó nói:
- Chân tỷ…… chuyện này…. không tốt lắm đâu?
Từ Chân liếc Diệp Quan một cái, sẵng giọng:
- Dối trá, rõ ràng là rất muốn!
Diệp Quan: "…"