CHƯƠNG 120
Sau bữa ăn.
Diệp Quan đi ra ngoài điện, hắn ngồi ở trước thềm đá, sau đó lấy Hành Đạo kiếm ra, hắn nhẹ nhàng vuốt ve Hành Đạo kiếm, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Tiểu Già.
Tiểu Già!
Bất Tử Đế Tộc!
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại!
Hiện tại đi Bất Tử Đế Tộc mượn kiếm, căn bản không có khả năng.
Cần tìm một cái cơ hội thích hợp đi mới được!
Nhìn Hành Đạo kiếm trong tay, trái tim của hắn vào giờ phút này lại giống như đao cắt.
Vốn nên chết là Diệp Quan hắn!
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay của hắn nắm chặt, nói khẽ: "Tháp gia, ta muốn giết sạch toàn bộ Chân Long nhất tộc!"
Tháp nhỏ trầm mặc.
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ: "Ta biết, sự tình không có làm được, cũng không cần nói…"
Nói xong, ánh mắt của hắn dần dần trở nên âm lãnh.
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quan, nàng cười nói: "Không có quấy rầy ngươi chứ?"
Diệp Quan thu hồi Hành Đạo kiếm, lắc đầu.
Nam Lăng Nhất Nhất ngồi bên cạnh Diệp Quan cách đó không xa, cười nói: "Hiện tại Đạo Môn rốt cục cũng thêm một người, loại cảm giác này, thật tốt!"
Diệp Quan có chút hiếu kỳ: "Đạo Môn qua nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có sư tỷ và sư phó?"
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Phải!"
Diệp Quan nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: "Người nhà của sư tỷ đâu?"
Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.
Diệp Quan nói khẽ: "Thật có lỗi!"
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Bọn họ không có chết! Kỳ thật, ta là Nam Lăng tộc!"
Nam Lăng tộc!
Diệp Quan chấn kinh!
Nam Lăng tộc, đây chính là một trong sáu đại tộc!
Nam Lăng Nhất Nhất mỉm cười: "Chấn kinh sao?"
Diệp Quan gật đầu.
Bên trong tháp nhỏ, tháp nhỏ nói khẽ: "Nam Lăng tộc…nàng là hậu nhân của vị kia…"
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười nói: "Kỳ thật, ta chỉ là một đứa con riêng!"
Diệp Quan sửng sốt.
Nam Lăng Nhất Nhất nhẹ nhàng vuốt vuốt một lọn tóc bị gió thổi bên tai, nói khẽ: "Mẫu thân của ta vốn là một cô gái tiểu gia tộc bình thường, nhưng bởi vì kết bạn cùng với thiếu tộc trưởng Nam Lăng tộc, thế là, sinh ra ta! Chẳng qua, ở giữa đại tộc giảng cứu môn đăng hộ đối, lúc ấy tộc trưởng Nam Lăng tộc căn bản không có khả năng đồng ý mối hôn sự này, cho nên…"
Nói xong, nàng lắc đầu cười một tiếng: "Cho nên, ta cùng với ta mẫu thân không có đạt được Nam Lăng tộc thừa nhận. Mà bây giờ, phụ thân ta đã trở thành tộc trưởng Nam Lăng tộc, ta cho rằng ông ta sẽ nhận ta cùng với mẫu thân ta, nhưng thẳng đến khi mẫu thân của ta chết đi, ông ta cũng đều không có tới nhìn một chút. Một khắc này ta biết, ông ta đã sớm quên chúng ta."
Diệp Quan trầm mặc.
Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, cười nói: "Diệp sư đệ, ngươi sẽ không xem thường ta chứ?"
Diệp Quan lúc này lắc đầu: "Kỳ thật…ta cũng là con riêng!"
Nam Lăng Nhất Nhất sửng sốt: "Con riêng?"
Diệp Quan gật đầu: "Tháp gia của ta nói cho ta, ta thật ra là con riêng Diệp tộc, Diệp tộc chúng ta, ở Quan Huyền vũ trụ, là một siêu cấp đại tộc, phụ thân ta còn là người ở rể…"
Tháp nhỏ: "…"
Nam Lăng Nhất Nhất trầm giọng nói: "Diệp sư đệ, thiên phú của ngươi mạnh như vậy, nếu để cho bọn họ biết, Diệp tộc khẳng định sẽ tiếp nhận ngươi!"
Diệp Quan lắc đầu thở dài: "Sẽ không, Tháp gia nói với ta, nếu như ta bị Diệp tộc biết, bọn họ sẽ điên cuồng giết ta. Dù sao, loại chuyện con riêng này, là không tốt đẹp lắm!"
Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.
Nàng biết, đại tộc đặc biệt để ý loại thanh danh này.
Diệp Quan thuận thế nằm ở trên thềm đá, chắp hai tay sau ót: "Ta sẽ cố gắng, xuất sinh bi thảm ta không có cách nào cải biến, nhưng nhân sinh tương lai, ta có thể cải biến!"
Nghe vậy, Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quan, bên trong đôi mắt đẹp mỉm cười mang theo một tia sắc thái dị dạng.
Không thể không nói, nam nhân tự tin, luôn luôn tản ra một loại mị lực đặc thù.
Một lát sau, Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: "Diệp sư đệ, ngươi hận phụ thân ngươi không?"
Diệp Quan sau khi trầm mặc một lát, lắc đầu: "Không hận! Ta ngược lại thật ra cảm thấy ông ta thật đáng thương! Tuổi còn trẻ liền ăn bám, không biết nghĩ như thế nào!"
Tháp nhỏ: "…"
Người nào đó: "…"
Thanh âm thần bí đột nhiên nói: "Tháp nhỏ, ngươi đã nghĩ kỹ về sau người sẽ chết như thế nào không?"
Tháp nhỏ: "…"
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quan bên cạnh, thấp giọng thở dài: "Ta vốn cho rằng ta đã đủ đáng thương! Hiện tại xem ra, Diệp sư đệ, thân thế của ngươi càng đáng thương hơnta!"
Diệp Quan ngồi ở cửa đại điện một đêm, ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, hắn chính là tiến vào bên trong đại điện.
Cũng không biết nói cái gì với Đạo Hòa Thượng, không bao lâu, hắn liền rời khỏi đại điện.
Mà lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất tới tìm hắn.
Hôm nay Nam Lăng Nhất Nhất mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, mắt ngọc mày ngài, rất là mỹ lệ.
Nàng nhìn Diệp Quan, cười nói: "Diệp sư đệ, đi thôi!"
Hai người hẹn nhau sáng nay tiến về Ung Thành mua sắm.
Đạo Môn thật sự là quá thê thảm không nỡ nhìn!
Hắn quyết định cải tạo Đạo Môn một chút, không nói những cái khác, cửa lớn cùng với đạo điện đều phải tu sửa một chút.
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm khí xuất hiện trong tay hắn, sau một khắc, kiếm khí biến lớn mấy lần, sau đó vững vàng rơi xuống trước mặt hắn cùng với Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất có chút hưng phấn, nàng vội vàng đứng lên trên, Diệp Quan cũng đi lên theo, đương nhiên, hắn cùng với Nam Lăng Nhất Nhất giữ khoảng cách rất rộng.
Dù giữ khoảng cách rộng, nhưng hắn vẫn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi thảo mộc, rất sảng khoái.
Diệp Quan thần sắc bình tĩnh, tâm vô tạp niệm, tâm niệm vừa động, kiếm đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, trong chớp mắt chính là xông phá tầng mây, biến mất ở tận cùng tầng mây.