CHƯƠNG 121
Nam Lăng Nhất Nhất cúi người nhìn về phía dưới, nhìn những ngọn núi phía dưới kịch liệt thu nhỏ, nàng hưng phấn nói: "Diệp sư đệ, tốc độ ngự kiếm của ngươi, thật sự nhanh!"
Diệp Quan mỉm cười, không nói gì.
Trong đám mây, hai người ngự kiếm mà đi.
Tốc độ ngự kiếm, tự nhiên là phải nhanh hơn rất nhiều so với ngự không phi hành, không đến một khắc đồng hồ, hai người đã đi tới Ung Thành.
Vào lúc tới gần Ung Thành, hai người liền ngừng lại, sau đó đi bộ tiến về cửa thành.
Nam Lăng Nhất Nhất sắc mặt đỏ lên, rất là hưng phấn: "Diệp sư đệ, ngự kiếm phi hành này thật đúng là rất thư thái!"
Diệp Quan cười cười, không nói gì thêm.
Nam Lăng Nhất Nhất tán thán nói: "Đáng tiếc, thể chất của ta không tốt lắm, chỉ có thể tu luyện một chút thuật pháp thần thông, làm một Thần Pháp sư!"
Diệp Quan hơi kinh ngạc: "Thần Pháp sư?"
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, cười nói: "Phải! Ta nắm giữ rất nhiều thuật pháp, còn có một số cấm thuật! Chẳng qua, ta không đánh nhau!"
Diệp Quan lập tức có chút hiếu kỳ, còn muốn hỏi cái gì, mà lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tiềng ồn ào.
Diệp Quan cùng với Nam Lăng Nhất Nhất nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở nơi xa cửa thành, có một đám người đang vây xem một người, không đúng, là nửa người nửa thú!
Đó là một nữ tử, hai tay hai chân của nàng mọc đầy các loại vảy đỏ như máu, không chỉ có như thế, trên mặt và nửa người trên cũng là vảy đỏ như máu quỷ dị, thoạt nhìn, cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.
Vào giờ phút này, đám người đang chỉ trỏ đối với nàng.
Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên nói khẽ: "Đó là yêu nhân!"
Diệp Quan nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: "Yêu nhân?"
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ gật đầu, nói khẽ: "Chính là sinh linh sau khi yêu thú cùng với nhân loại kết hợp sinh hạ, nếu như yêu thú cùng với nhân loại đều đặc biệt mạnh, vậy hậu đại bọn hắn sinh hạ, điểm xuất phát ngay từ đầu liền rất cao, có thể trực tiếp tự do huyễn hóa hình dạng người hoặc là hình thái yêu thú, mà nếu như một phương rất mạnh, một phương khác rất yếu, vậy liền lại biến thành yêu nhân……cũng chính là, người không ra người, yêu không ra yêu."
Diệp Quan một lần nữa nhìn về phía yêu nhân kia, yêu nhân tuổi không lớn lắm, nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, trên mặt lộ ra có chút non nớt, nhưng nàng ánh mắt lại băng lãnh đến cực điểm.
Nam Lăng Nhất Nhất nói khẽ: "Loại người như nàng, yêu tộc không nhận nàng, nhân loại cũng không nhận nàng, chờ đợi nàng, chính là bị bán đi làm nô lệ."
Diệp Quan nghĩ nghĩ, sau đó đi về hướng yêu nhân kia.
Nam Lăng Nhất Nhất vội vàng đi theo!
Bốn phía, đám người chỉ trỏ đối với yêu nhân trong lồng, tiếng cười nhạo không ngừng vang lên, rất là chói tai.
Diệp Quan đi đến trước chiếc lồng, hắn nhìn thoáng qua yêu nhân, sau đó nhìn về phía nam tử thân thể mập mạp một bên: "Nàng, giá bao nhiêu?"
Nghe vậy, đám người nhao nhao nhìn về phía Diệp Quan!
Nam tử mập mạp đánh giá Diệp Quan một chút, sau đó cười nói: "Vị công tử này muốn mua?"
Diệp Quan gật đầu.
Nam tử mập mạp nhìn Diệp Quan: "Một vạn miếng Kim Tinh!"
Một vạn miếng!
Nghe vậy, mọi người giữa sân đều kinh hô.
Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ!
Diệp Quan cũng không nói nhảm câu nào, trực tiếp xuất ra một túi trữ vật đưa cho nam tử mập mạp, nam tử mập mạp nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi túi trữ vật: "Hiện tại nàng là của ngươi!"
Nói xong, y xoay người rời đi.
Mà lúc này, yêu nhân kia nhìn thoáng qua nam tử mập mạp rời đi.
Diệp Quan nhìn đám người một chút: "Giải tán đi!"
Đám người ngược lại là cũng không có dừng lại thêm, quay người rời đi.
Chẳng qua, vào thời điểm rời đi, vẫn còn chỉ trỏ đối với yêu nhân.
Diệp Quan nhìn yêu nhân trước mặt, yêu nhân cũng đang ngó chừng hắn.
Diệp Quan nói: "Ngươi tự do!"
Yêu nhân cười nhạo: "Nhân loại, ngươi muốn chơi trò xiếc gì?"
Diệp Quan nhìn yêu nhân: "Không cam lòng, phẫn nộ, cừu hận, những này đều không có tác dụng, phải thay đổi vận mệnh của mình, liền phải đi liều mạng. Ta cứu ngươi, có hai nguyên nhân, thứ nhất, ta nhất thời thiện tâm, thứ hai, một vạn miếng Kim Tinh đối với ta mà nói, cũng không tính nhiều, ta còn trả nổi, chỉ thế thôi."
Yêu nhân nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Ta chính là một yêu nhân bình thường, ngươi hôm nay làm việc thiện, tương lai không có bất kỳ hồi báo nào. Loại sáo lộ sau khi cứu người, người được cứu về sau trở thành vương giả trở về báo đáp ngươi kia, chỉ tồn tại trong loại tiểu thuyết vô não kia."
Nam Lăng Nhất Nhất buồn cười.
Diệp Quan nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Ta cũng thích đọc sách, nhưng loại tiểu thuyết ngươi nói này, ta rất ít đọc, ta cũng đề nghị ngươi ít đọc, nếu như ngươi nhất định phải đọc, ta đề nghị ngươi đừng dùng não đọc!"
Nói xong, hắn mang theo Nam Lăng Nhất Nhất đi vào trong thành.
Yêu nhân nhìn chằm chằm Diệp Quan rời đi nơi xa, sau khi trầm mặc một lát, nàng đột nhiên quay người chạy vào sâu trong ngọn núi lớn kia, rất nhanh, nàng liền hoàn toàn biến mất trong rừng rậm.
Trong rừng rậm, nàng vừa chạy vừa nói: "Lão sư, ngươi xác định tên kia có tồn tại Thiên Mệnh khí vận?"
Một thanh âm đột nhiên vang lên từ giữa sân: "Xác định, mặc dù rất bí mật, nhưng lão sư ta là người như thế nào? Làm sao có thể cảm thụ không ra? Tên gia hỏa này không chỉ có Thiên Mệnh khí vận gia thân, còn có một số khí vận đặc thù, ài…nếu như vừa rồi ngươi xuất thủ, sẽ có cơ hội giết chết hắn rất lớn, sau đó thôn phệ hết những khí vận kia của hắn!"
Yêu nhân trầm giọng nói: "Hắn không giống như là người xấu!"
Thanh âm kia lo lắng nói: "Đại Đạo khí vận chi tranh, căn bản cũng không có phân chia đúng và sai, chỉ có bên thắng cùng với kẻ bại! Ngươi không giết chết hắn, thôn phệ hết Thiên Mệnh khí vận của hắn, Đại Đạo khí vận chi tranh diễn ra một năm sau, ngươi làm sao tranh đoạt cùng với những yêu nghiệt kia?"